Hàn Dương Phong đi tìm Chu Tử Lan thì đã thấy cô thu dọn tất cả, anh nhìn bóng dáng này rất quen, cô gái đêm hôm đó không phải vợ anh mà là cô.
Ấy thế mà anh lại nhận nhầm, bên cạnh cô mà gọi tên người khác, cô chắc chắn sẽ đau lòng lắm.
Bóng dáng cô rất giống Triệu Thanh Tuyết nhưng khuôn mặt lại rất khác.
- “ Em tính đi đâu? ”
Chu Tử Lan quay người lại, nhìn thấy anh, cô cúi người.
- “ Thiếu Gia… ”
Hàn Dương Phong một giây lặng người, anh nhớ lại cũng là lúc hai người trở nên xa lạ.
- “ Hàn Thiếu Gia, em nghĩ mình nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Không nên ở lại thêm một giây phút nào nữa.
Cảm ơn anh và Hàn Gia suốt thời gian qua, cho em một cơ hội để trải nghiệm.
Đó là khoảng thời gian đáng nhớ, chúc anh hạnh phúc và sẽ thành công trong việc theo đuổi lại chị ấy.
Anh có vợ và con trai, nhất định phải sống thật tốt.
”
Chu Tử Lan hít thở sâu rồi nói, ngay lúc này đây, là thời gian hợp lý để cô rời đi.
- “ Anh sẽ tạo điều kiện để em và bác có cuộc sống tốt hơn, không phải chịu khổ nữa.
”
Hai người có công ơn đối với anh, sao anh có thể để họ tiếp tục cuộc sống khổ sở như trước kia.
- “ Cha con em chịu khổ đã quen, không thích cuộc sống giàu sang.
Anh là Thiếu Gia nhà giàu, anh nói gì cũng đúng.
Em không cần anh và gia đình anh tạo điều kiện, đừng có xen vào.
Em tìm lại gia đình và góp phần vào việc giúp anh nhớ lại, đó là lòng tốt của em.
Em không cần anh báo đáp hay như nào, em cần tự do, thế thôi.
”
Hiện giờ, Chu Tử Lan đối với Hàn Dương Phong cứ như người lạ.
Anh thực sự muốn báo đáp ơn cứu mạng nhưng cô cứ chối đây đẩy.
- “ Anh không có ý gì, chỉ muốn đền ơn cứu mạng, như vậy cũng không được sao? ”
Hàn Dương Phong nhiều lúc không hiểu, cuộc sống khó khăn, chẳng lẽ không muốn khá hơn để ổn định sao?
- “ Em đã nói không cần, anh đừng cố tình không hiểu.
Em không thích to tiếng, anh đừng nói nhiều nữa.
Hình dáng này không phải của em, chúng ta sẽ vĩnh viễn không gặp lại nhau và em cũng không muốn gặp lại anh.
Anh hãy mau về bên cạnh chị ấy đi.
”
Chu Tử Lan không có nhiều đồ, cô mang đi những gì thì cô mang về như thế.
Những thứ Hàn Gia cho cô, cô để lại tất cả và cất ngay ngắn trong tủ.
- “ Sao em cứ phải cứng đầu như thế, anh nhớ trước khi em đâu có như vậy.
”
Hàn Dương Phong thật sự không hiểu, anh chỉ muốn đền ơn cứu mạng, khó như vậy sao?
- “ Giờ thì anh biết rồi đấy.
Em không muốn nữa, em mệt mỏi lắm rồi.
”
Chu Tử Lan nói xong, cô xách túi đi.
Cô đến phòng khách, chào hỏi tất cả mọi người rồi mới đi.
- “ Cháu biết bản thân đã đến lúc phải đi.
Mọi người không cần phải làm gì đâu ạ, cha cháu và cháu đều không cần.
Giúp anh ấy là cái tâm của cháu, giờ đã xong.
Chu Tử Lan xin phép.
”
Chu Tử Lan cúi người rồi nhanh chân rời khỏi dinh thự nhà họ Hàn, Hàn Dương Phong chỉ nhìn từ trong nhà, nhìn cô rời đi.
- “ Con bé là người có lòng tự trọng, không nhận bất cứ thứ gì.
Chúng ta vẫn cứ âm thầm làm, coi như một phần giúp đỡ cuộc sống của họ.
”
Hàn Dương Quyết nói, mọi người trong nhà cũng gật đầu đồng ý.
Chu Tử Lan bắt tàu điện đến bến xe, nhìn lại thành phố Thượng Hải lần cuối trước khi về nhà.
Ở đây một thời gian dài, cũng có rất nhiều kỉ niệm.
Mà kỉ niệm lại là thứ khó quên, cô đã sớm quên đi cái tình cảm chớp nhoáng giữa cô và anh rồi.
" Đẹp thật nhưng đáng tiếc nó không dành cho mình, buông bỏ kịp lúc là một chuyện tốt.
Không buồn, không đau.
Chu Tử Lan à, anh ấy đã có người trong lòng từ rất lâu rồi, vả lại mày đâu hề xứng với anh ấy.
Thời gian qua, là chính bản thân mày mơ mộng.
"
Mất một thời gian, tàu điện đã dừng xuống bến xe.
Chu Tử Lan bắt một chiếc xe khách quen thuộc về nhà, đã đến lúc cô được đoàn tụ với cha mình rồi, cô sắp được về nhà.
Cuộc sống yên bình, hạnh phúc chứ không phải là những lời xỉa xói cay nghiệt của những người trên thành phố.
Chu Tử Lan đến cuối ngày thì về đến nhà, hai cha con mừng rỡ ôm lấy nhau.
Cô kể hết mọi chuyện cho cha nghe, những chuyện cũ cô đều học cách quên và bắt đầu một cuộc sống mới..