Đầu của Hàn Dương Phong đột nhiên đau đớn dữ dội, mọi kí ức đã hoàn toàn nhớ lại nhưng đầu anh hiện giờ lại rất đau.
Anh ngã xuống, ôm lấy đầu mình, khuôn mặt tái đi rồi trở nên xanh xao.
Chu Tử Lan không nghĩ ngợi, lập tức chạy đi gọi Hàn Dương Quyết.
Chu Tử Lan gõ cửa, Hàn Dương Phong đang rất nguy kịch, cô sợ anh sẽ xảy ra chuyện.
Thẩm Ngọc Vân đứng dậy mở cửa, bà không biết ai ở bên ngoài mà lại gõ cửa lâu như thế.
Mở cửa ra thì thấy Chu Tử Lan ở bên ngoài, vừa nhìn thấy Thẩm Ngọc Vân, cô nhanh chóng nói.
- “ Phu Nhân…anh Phong…anh ấy đang đau đầu lắm ạ… bác mau đến xem… ”
Thẩm Ngọc Vân nghe xong, lập tức chạy sang, Hàn Dương Quyết cũng đi theo.
Biệt thự Hàn Gia lập tức sáng đèn, ai ai cũng có mặt trong phòng.
Cố Nam đang chìm trong giấc ngủ, cuộc gọi của Hàn Gia khiến anh bừng tỉnh, ngay lập tức chạy đến dinh thự.
Hàn Dương Phong lúc này đã bất tỉnh vì quá đau, tất cả mọi người đều ở xung quanh.
Ngay cả Hàn Dương Chí và Bạch Mai cũng chống gậy để qua xem tình hình của cháu trai.
Ông bà gần đất xa trời, cũng chỉ mong các cháu được hạnh phúc.
- “ Thật ngứa mắt ”
Hàn Ngọc vừa nhìn thấy Chu Tử Lan, cô đã mở miệng châm chọc.
Từ cái ngày Chu Tử Lan xuất hiện, Hàn Ngọc luôn bài xích với cô bởi cô nàng cho rằng, Chu Tử Lan là nguyên do của mọi chuyện.
Khiến anh chị cô trở nên như thế này, bây giờ lại giống y chang vẻ ngoài của Triệu Thanh Tuyết, càng khiến Hàn Ngọc căm tức Chu Tử Lan hơn.
Chu Tử Lan thì khỏi phải nói, khi đối diện với những người trong gia đình này, cô luôn cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên.
Cô không dám nhìn thẳng, không dám đối diện vì cô thấy Hàn Ngọc nói rất đúng, không sai.
Là tại cô, tại cô nên mọi chuyện mới trở nên như vậy.
- “ Ngọc, ba bảo thôi rồi cơ mà, sao con cứ phải dùng cái thái độ đấy với người khác là thế nào.
Người ta là ân nhân của gia đình này, con không biết ơn thì thôi, sao cứ phải gây khó dễ.
”
Hàn Dương Quyết thực không hiểu nổi đứa con gái này của ông bị cái gì, cứ mở miệng ra là phải đâm thọc Chu Tử Lan.
Trong mắt con gái ông, cô gái đó đáng ghét đến như thế sao?
- “ Con thích, con ghét cô ta, chỉ cần cô ta thở thôi, con cũng ghét.
Ân nhân là ân nhân nhưng cô ta sao còn ở đây, ở đây để làm gì.
Để lấy lòng gia đình mình à, một bước lên mây trở thành Hàn Thiếu Phu Nhân sao? Đừng có mơ, vị trí đó vĩnh viễn thuộc về chị dâu con, là chị Thanh Tuyết.
”
Hàn Ngọc không nhanh chóng cãi lại, miệng lưỡi sắc bén, đanh đá, không chịu khuất phục.
Thuận theo ý cô thì cô sẽ im lặng, còn ngược lại thì cô sẽ đáp trả kịch liệt.
Hàn Dương Quyết định nói thì Cố Nam đi vào, ông lại thôi.
Chu Tử Lan vẫn cúi mặt, nhanh chóng rời khỏi đó.
- “ Cháu chào mọi người ”
Cố Nam cúi đầu chào, anh để ý Chu Tử Lan vừa bước ra, nhìn thấu ánh mắt buồn bã của cô.
- “ Cháu xem Phong nó như thế nào, có cần phải đến bệnh viện không? ” Hàn Dương Chí nói
- “ Vâng ạ, mọi người đợi cháu một chút.
”
Cố Nam nói xong, anh đặt túi dụng cụ xuống đất, bắt đầu khám cho Hàn Dương Phong.
Một lúc sau, anh chuẩn đoán.
- “ Phong chỉ bị đau đầu một chút thôi nên mọi người cứ yên tâm, kí ức đã nhớ lại hoàn toàn hay chưa thì phải đợi tỉnh dậy thì mới biết được ạ.
”
- “ Không sao là tốt rồi.
” Bạch Mai nói
Mọi người trong nhà mừng rỡ, Hàn Dương Phong vẫn bình an, không xảy ra chuyện gì.
- “ Cứ hãy đợi đến ngày mai, Phong tỉnh dậy.
Nhớ lại tất cả được hay chưa, lúc đó sẽ rõ ạ.
Mọi người cứ về phòng nghỉ ngơi, không cần lo lắng, cháu sẽ bên cạnh nó.
” Cố Nam nói tiếp
Mọi người gật đầu, ai đều về phòng nghỉ ngơi, bây giờ lại là nửa đêm.
Ai cũng buồn ngủ, có điều Cố Nam không thể ngủ.
- “ Phong… chúng ta không kịp nữa rồi, chậm rồi.
Tao không biết mày đã nhớ hay là chưa nhưng có lẽ là mày với cô ấy đã bỏ lỡ nhau rồi.
Hôm nay là hết một tháng, chị dâu sẽ sớm đi cùng con trai chị ấy.
Haizzz… ”
Cả anh và Hàn Dương Phong đều đã chậm một bước, không thể níu giữ Triệu Thanh Tuyết, bạn anh lại không thể gặp cô vì ngày mai là ngày Triệu Thanh Tuyết rời khỏi Bắc Kinh.
Thời hạn một tháng đã hết.
Bỏ lỡ một lần, lạc mất nhau cả một đời….