Ngày hôm sau, Cố Nam đã đặt chân đến Thượng Hải.
Đến sân bay, anh đã liên lạc cho người anh em Khải Minh Kiệt.
Cố Nam ăn mặc kín cổng cao tường, vì thời gian ở đây rất lạnh, tuy là mùa xuân nhưng không khác gì mùa đông ở New York, cũng may bây giờ không có tuyết.
“ Đến sân bay quốc tế phố Đông Thượng Hải đón tao đi, đang đứng trước sân bay.
”
“ Gửi hộ cái định vị, tao đến ngay.
”
“ Rồi đấy ”
“ Ừ ”
Hội bạn thân chí cốt nên tính cách của họ đa phần giống nhau, nói ít hiểu nhiều.
Cố Nam về chữa trị cho Hàn Dương Phong nên không cần đem theo hành lý.
Một lát sau, Khải Minh Kiệt đã đến, hai người đến Hàn Gia.
- “ Chị dâu đi rồi ư? ” Cố Nam hỏi
- “ Thất vọng quá nhiều thì không thể ở lại, chị ấy cũng như vậy.
Nó cứ gọi cái người cứu nó là vợ mới chết chứ, chị dâu đau lòng, nhẫn cưới cũng tháo ra luôn.
Người đề nghị ly hôn là nó, chẳng hiểu nó nghĩ gì nữa.
” Khải Minh Kiệt vừa lái xe vừa nói
- “ Trước đó âu cũng vì nó nghĩ đến những chuyện xấu không may xảy ra, nếu nó không ly hôn, dù mất trí nhớ thì chị dâu vẫn chờ.
Chứ bây giờ như thế này… haizzz… ”
- “ Phải dùng mọi cách để nó nhớ lại thôi, tao xém chút nữa là đấm nó rồi… ”
- “ Không điềm tĩnh được mà, quan trọng là phải để nó nhớ lại càng sớm càng tốt.
Tao nghĩ chị dâu sẽ không ở Bắc Kinh lâu đâu, cái này phải nhờ Thùy Linh rồi, bạn thân của Khánh Linh, mày có nhớ không? ”
Lần tham dự lễ cưới của Hàn Dương Phong, Cố Nam có nhìn thấy Dương Thùy Linh, anh nghĩ cô bé ấy sẽ giúp Hàn Dương Phong được.
Nhưng chuyện này phải nhờ Vương Khánh Linh thì mới được, để Hàn Dương Phong nhớ lại tất cả rồi tính tiếp.
Cố Nam và Khải Minh Kiệt quyết định sẽ đến Hàn Gia nói chuyện rồi mới tiến hành khôi phục trí nhớ cho Hàn Dương Phong.
Khải Minh Kiệt nghĩ rằng Cố Nam sẽ phát sốc khi nhìn thấy Hàn Dương Phong mất.
Bởi thằng bạn anh bị mất trí nhớ, chẳng nhớ ai cả.
Anh cũng như bao người, mong thằng bạn anh sớm trở lại như ngày xưa.
Chiếc xe dừng lại trong khuôn viên Hàn Gia, Khải Minh Kiệt và Cố Nam đi vào.
- “ Hai bác.
” hai người đồng thanh chào
- “ Hai đứa ngồi xuống đi.
” Thẩm Ngọc Vân nói, Hàn Dương Chí cúi đầu thay cho lời chào
- “ Dạ vâng.
” Khải Minh Kiệt, Cố Nam ngồi đối diện
Vừa ngồi xuống được vài phút, điện thoại của Khải Minh Kiệt đổ chuông, là con gái yêu quý của anh gọi đến.
" Ba nghe đây tiểu công chúa ”
“ Khải Minh Kiệt, tôi mệt ông rồi nha.
Bao nhiêu tuổi rồi mà còn gọi kiểu đó.
”
Vương Khánh Linh xém chút nữa thì nôn ra ngoài, chẳng hiểu sao cô có thể nhận cái con người này làm cha được nữa.
“ Được mà, con mãi là công chúa của ba nhé.
” Khải Minh Kiệt cười cười
“ Thích đùa thì tự mình soi gương rồi đùa một mình đi.
Nghe đây, một tháng nữa chị Thanh Tuyết sẽ không ở Bắc Kinh nữa đâu, Thùy Linh nó bảo con thế.
”
“ Hả? Tại sao? ” Khải Minh Kiệt ba giây ngỡ ngàng, anh không hiểu vì sao lại như thế
“ Ai mà biết được, ba hỏi con thì con hỏi ai.
Ba Phong nhớ được trong một tháng thì có khả năng giữ được chân chị ấy lại, còn không thì chịu.
Con hết cách.
”
“ Ba biết rồi.
”
“ Con biết những gì thì con đã nói hết rồi đấy, còn lại thì chịu.
Con đến giảng đường đây, bye.
”
“ Học tốt nhé.
”
“ Ba và chú Nam cố gắng, giúp ba Phong được từng nào hay từng ấy.
”
“ Ba biết rồi ”
Cả hai đều tắt liên lạc, Khải Minh Kiệt nói lại những lời Vương Khánh Linh đã nói với anh.
- “ Khánh Linh nói chị dâu sẽ rời khỏi Bắc Kinh sau một tháng, nếu Phong không kịp nhớ lại thì e là sẽ lạc mất cả vợ lẫn con.
”
Cả ba người đều sững sờ, Cố Nam phải làm cho Hàn Dương Phong nhớ lại trong vòng một tháng.
Dù phải làm cách gì, anh phải cứu được thằng bạn anh.
- “ Hai bác, cháu sẽ khơi gợi những mảnh kí ức quan trọng nhất trong cuộc đời nó.
Tác động vào kí ức, như vậy thì mới có thể nhớ lại trong khoảng thời gian ngắn.
” Cố Nam nói
- “ Ta cũng đã có cách, hai chúng ta phối hợp, khẳng định con bác sẽ nhớ lại tất cả.
”
Hàn Dương Quyết nói ra quyết định của mình, ban đầu Thẩm Ngọc Vân còn không đồng ý nhưng suy nghĩ một hồi, bà cũng gật đầu.
Bà nghĩ Chu Tử Lan cũng vì muốn rời khỏi đây nên mới đồng ý nhanh như thế.
Cố Nam, Khải Minh Kiệt nhìn nhau rồi cũng không nói gì, họ làm như thế là đều vì Hàn Dương Phong..