Ngày hôm nay chính là ngày Hàn Dương Phong và Mộ Quân Phong quyết chiến, bất phân thắng bại.
Địa điểm chính là ngọn núi cao, giống như Tống Nguyệt Như đã nói với anh từ trước.
Hàn Gia và Vương Long bang huy động lực lượng phía sau, phòng trường hợp Mộ Quân Phong phản động, gây hại đến Hàn Dương Phong.
Tống Nguyệt Như cũng có mặt ở đó, cô ta không muốn Mộ Quân Phong rục xương trong tù mà muốn hắn tận hưởng cái chết đầy đau đớn.
Tên thuộc hạ đầy thâm hiểm của Mộ Quân Phong đã ngấm ngầm âm mưu đẩy ngã Hàn Dương Phong xuống vực sâu, Mộ Quân Phong hoàn toàn không biết được âm mưu này.
Hàn Dương Phong và Mộ Quân Phong đứng giữa ngọn núi, khả năng an toàn khá cao, mặt đối mặt.
- “ Ngày này cuối cùng cũng đến, mày muốn gì thì hãy giải quyết đi.
Ôm tội lỗi suối mười năm, đã đến lúc sự thật phơi bày rồi.
”
Nghe Hàn Dương Phong nói như thế, Mộ Quân Phong điềm tĩnh đáp.
- “ Mày không có tội, người có tội là tao.
Tao cũng đã ghi âm thừa nhận mọi tội lỗi của mình, hẹn mày đến đây.
Mày muốn làm gì tao thì cứ làm, tao cam chịu tất cả.
Tao ghen tị với mày và Khải Minh Kiệt, gia đình yêu thương.
Tao chưa từng ganh ghét đố kỵ với ai cả nhưng từ khi ông ta tiêm hoạt chất thao túng tâm lý vào người tao thì tao hoàn toàn làm theo những sai bảo của ông ta, ông ta điều khiển tâm trí tao.
Tao không muốn nhưng không thể kháng cự, Triệu Phu Nhân và cả Tống Gia cũng không thoát khỏi tầm mắt của ông ta.
Mày nghĩ xem, nếu tao không bị ông ta kiểm soát thì tao có trở thành loại người như vậy không? Mười năm, chơi với nhau vô cùng thân thiết.
Mẹ tao dạy dỗ tao rất tốt nhưng bà đã chết dưới tay của lão già độc ác đó, căm hận tột cùng.
Mày không được chết, hôm nay ở đây.
Tao chỉ muốn nói cho mày biết mọi chuyện.
”
Mộ Quân Phong im lặng một hồi rồi nói tiếp.
- “ Năm ấy, vốn dĩ tao muốn chăm chỉ học tập để vào Đại Học Thượng Hải nhưng lão già đó không cho phép tao thực hiện việc ấy.
Mọi việc làm của tao đều do lão già đó điều khiển, tao không thể chống lại sức mạnh của thứ thuốc đó.
Tâm trí tao không muốn nhưng tao đã làm, tội không thoát được.
Mày hoàn toàn trong sạch, vô tội.
”
Tất cả những người ở đó một phen bất ngờ, riêng Hàn Dương Phong bất ngờ gấp đôi, anh cứ tưởng giữa anh với Mộ Quân Phong sẽ có một cuộc chiến đổ máu chứ.
Tên thuộc hạ của Mộ Quân Phong đứng từ phía sau, nòng súng chỉ vào Hàn Dương Phong, chỉ cần chờ thời cơ hành động.
Nhìn bộ mặt nghi ngờ của Hàn Dương Phong, Mộ Quân Phong lại tiếp tục lên tiếng.
- “ Quản gia của tao sẽ sớm đưa sự thật ra ánh sáng, Mộ Gia tan nát, chính thức biến mất, không còn tồn tại.
Ai rồi cũng sẽ biết, đừng hận trong lòng nữa.
Không có tội thì đừng mang tội trong mình.
Tống Nguyệt Như, ra đây đi, hãy giải quyết đi.
”
Mộ Quân Phong biết Tống Nguyệt Như đứng ở phía sau, cô muốn trả thù anh bằng cách nào cũng được hết.
Tống Nguyệt Như mặt đầy oán hận bước ra, chính cái người trước mặt này đã khiến gia đình cô ta tan nát.
- “ Đồng quy vô tận.
”
Tống Nguyệt Như nhìn Mộ Quân Phong nói, Mộ Quân Phong nghe thôi cũng hiểu ý của cô ta, anh gật đầu.
- “ Hãy đi chết đi, giết người đền mạng cho ba mẹ tôi và mẹ ruột của Hàn Thiếu Phu Nhân.
”
Mộ Quân Phong bị Tống Nguyệt Như đẩy ngã xuống vực sâu hàng nghìn mét, nở nụ cười mãn nguyện.
Cuộc đời của Mộ Quân Phong kết thúc bằng cái chết ở tuổi 27, coi như đây là một sự giải thoát dành cho anh.
Hàn Dương Quyết, Khải Minh Kiệt, Hàn Dương Phong hối tiếc thay cho Mộ Quân Phong.
Nhưng đây cũng là một sự tự do, thà chết còn hơn sống trong đau khổ.
Tên thuộc hạ nhìn thấy ông chủ mình ngã xuống, hắn càng căm hận Hàn Dương Phong và Tống Nguyệt Như.
Nếu ông chủ của hắn không còn thì hai người này đừng mong được sống.
Hắn bóp còi, Tống Nguyệt Như sớm đã biết.
Cô ta che chắn cho Hàn Dương Phong, vết đạn đó đâm thẳng vào tim của Tống Nguyệt Như.
Cô nằm ngã xuống, thoi thóp và sau đó liền bất tỉnh.
Tống Nguyệt Như đã ngừng thở.
Hắn không bỏ cuộc, tiếp tục hành sự, hắn điều chỉnh súng.
Bắn lệch để Hàn Dương Phong gây hoang mang, anh lùi xa, tránh né mấy phát đạn đó, anh thấy mình đang đứng gần vách núi.
Hàn Dương Phong định chạy đi thì một phát đạn bắn trúng vào giữa trán, anh loạng choạng rồi ngã xuống vách núi, máu đỏ chảy ra, Hàn Dương Phong bất tỉnh.
Khải Minh Kiệt chạy thật nhanh để cầm lấy tay bạn mình nhưng đã quá muộn, Hàn Dương Phong đã rơi xuống dưới đó.
- “ HÀN DƯƠNG PHONG ”
Khải Minh Kiệt hét lớn, đám thuộc hạ cũng quỳ xuống.
Hàn Dương Quyết hai chân khuỵa xuống mặt đất, bất lực nhìn con trai ngã xuống vực sâu nhưng ông không thể làm gì.
Hàn Gia sẽ phải làm sao đây?.