Hàn Dương Phong ngồi trong thư phòng, anh đang nghĩ đến lúc vợ anh ngồi vào cái ghế này.
Thời gian còn lại đếm trên đầu ngón tay, không còn nhiều nữa.
Nếu như anh chết thì chẳng lẽ cô phải chịu cô đơn suốt cuộc đời này hay sao? Hai chữ " ly hôn " hiện lên trong đầu anh, Hàn Dương Phong có thể làm được việc đó không?
“ Ly hôn với cô ấy sao? Cô ấy không bao giờ đồng ý nhưng mà nếu mình chết đi, sẽ không ai bên cạnh cô ấy nữa.
Phải làm sao đây? Nếu mà nói với Kiều Du, chắc chắn sẽ bị con nó mắng.
Aizzz… phải làm như nào? ”
Suy nghĩ trong đầu là thế nhưng Hàn Dương Phong vẫn quyết định ly hôn với cô.
Nếu anh bình an quay về, anh sẽ theo đuổi cô lần nữa.
Còn nếu như anh không thể quay về thì anh mong sẽ có người tốt hơn anh bên cạnh cô.
Nhìn người mình yêu hạnh phúc, đó cũng là hạnh phúc của mình.
Từng ngón tay gõ dòng chữ " đơn ly hôn " trên màn hình máy tính mà nước mắt Hàn Dương Phong ứa ra, đỏ au, làm việc này anh đau lắm, thật sự rất đau.
Ngày mai vợ anh phải đối diện với nó, cô sẽ như thế nào đây.
Sau khi in xong, nhìn tờ A4 trước mặt, Hàn Dương Phong không cam tâm nhưng anh vẫn đặt bút ký.
Vừa viết vừa khóc nấc lên, trải qua muôn vàn khó khăn anh không sợ.
Có lẽ sau khi ly hôn, vợ anh sẽ ghét anh lắm, chuyện này vốn dĩ là lựa chọn của anh mà.
Hàn Dương Phong đứng dậy, bước vào phòng tắm lau mặt cho tỉnh táo.
Anh tiếp tục quay về bên cô, đêm nay là đêm cuối rồi.
Sáng hôm sau, đối với hai người họ chính là bi kịch.
Hàn Dương Phong cầm tờ đơn ly hôn cho Triệu Thanh Tuyết, cô đứng lặng vài giây.
Hai người đối diện nhau, khuôn mặt của Hàn Dương Phong điềm tĩnh đến lạ thường.
- “ Đây là cái gì? Anh đang đùa em sao? Đừng đùa nữa, không vui đâu.
”
Triệu Thanh Tuyết thực không tin nổi, cô chỉ nghĩ vu vơ rằng anh đang đùa giỡn với cô.
- “ Anh không đùa, đó là đơn ly hôn.
Em kí đi rồi chúng ta sẽ được giải thoát.
”
Chỉ là một câu nói ngắn ngủi nhưng đối với Hàn Dương Phong, rất đau.
Dập tắt hy vọng mỏng manh, nhỏ nhoi của cô.
- “ Em đã làm gì sai hả? Anh mau nói đi, em sai ở đâu, em sẽ sửa.
Tại sao anh gieo cho em hy vọng rồi bây giờ lại muốn dập tắt nó.
Anh khiến em nhớ lại tất cả, bây giờ anh đưa tờ giấy này cho em.
Tại sao vậy hả? Hàn Dương Phong? Anh mau nói đi.
”
Nước mắt giàn giụa, đây là lần thứ hai Triệu Thanh Tuyết khóc bi thương như thế này.
Chỉ sau cái chết của mẹ cô.
- “ Em đã rất cố gắng, dù bận như thế nào thì em vẫn không quên nghĩa vụ của một người con dâu, một người vợ.
Đã 9 năm qua đi, em dù có bất lực như thế nào cũng không rơi một giọt nước mắt.
Em thừa nhận em không giỏi như người ta, không phải Tiểu Thư khuê các.
Nhưng em luôn nỗ lực, phải làm sao để khi đứng bên cạnh anh, em không thấy hổ thẹn, để anh thấy hãnh diện.
Em cũng như những cô gái bình thường khác, chỉ mong có được hạnh phúc trọn đời bên người mình yêu.
Nhưng niềm hạnh phúc đó chỉ kéo dài trong 6 tháng, không thể cùng nhau đi suốt kiếp.
Là em không đủ tốt hay là anh đã thay đổi rồi.
Anh nói đi, đừng im lặng nữa, em ghét nhất là nhìn anh im lặng.
Hàn Dương Phong, anh có nghe em nói không? Mau trả lời em đi? ”
Hàn Dương Phong vẫn chọn im lặng, anh lẳng lặng nghe cô nói.
Anh đau lòng nhưng anh có thể làm gì khác ngoài việc này sao?
- “ Anh xin lỗi nhưng anh hết cách rồi, sau này em sẽ biết, chúng ta không thể nữa.
”
Triệu Thanh Tuyết cười chua chát, nước mắt bất ngờ rơi vào miệng.
Nó mặn chát, đúng như tình cảnh hiện tại của cô vậy.
- “ Không thể? Tại sao không thể? Nói ngay bây giờ đi, em muốn nghe ngay bây giờ.
”
- “ Bây giờ không phù hợp, em càng không thể biết.
Đợi vài ngày nữa em biết cũng không muộn, lúc đó em sẽ hiểu cho anh và những việc anh làm.
”
- “ Vậy là anh muốn ly hôn chứ gì, không thay đổi quyết định đấy có đúng không? ”
Đáp lại câu hỏi của Triệu Thanh Tuyết vẫn là sự im lặng của Hàn Dương Phong, cô cũng ngầm hiểu.
Cứ coi như cô giải thoát cho anh đi, chán nhau rồi thì không nhất thiết phải bên nhau nữa.
Nhiếp Long thấy tình hình càng ngày càng không ổn, ông mau chóng gọi điện cho Hàn Gia.
Chỉ có họ mới ngăn cản được chuyện này.
Thiếu Gia và Thiếu Phu Nhân khó khăn lắm mới có được hạnh phúc, ông không thể nhìn họ ly hôn được..