Lúc này tại sân bay, Tống Nguyệt Như cùng trợ lý bước xuống.
Hai người được hộ tống bởi vệ sĩ của Mộ Quân Phong.
- “ Phiền các anh mang hành lý về đó giúp tôi, tôi muốn đến Tống Gia thăm ba mẹ tôi.
Tống Gia bị Mộ Quân Phong uy hiếp, còn có thể trốn thoát được sao? ”
Tống Nguyệt Như nói, đám người của Mộ Quân Phong nghe cũng thấy có lí.
Bọn họ gật đầu rồi mang hành lí của Tống Nguyệt Như về biệt thự của Mộ Quân Phong.
- “ Em hãy về cùng bọn họ đi, đừng lo cho chị.
Chị sẽ về sớm thôi.
” Tống Nguyệt Như nói với trợ lý
Trợ lý của Tống Nguyệt Như thừa biết ý định của cô ta là gì, cô hoàn toàn ủng hộ nhưng chỉ sợ sẽ gặp bất trắc mà thôi.
- “ Nguyệt Như, làm vậy liệu có ổn không chị? ” cô trợ lý nói nhỏ
- “ Ổn mà, chúng ta đã chịu đựng từng ấy năm.
Bây giờ là lúc phản kháng, không thể chờ đợi thêm.
Nếu chị hôm nay không thể quay về, em cũng đừng buồn nha.
”
- “ Dù bọn họ có tra hỏi như thế nào, em nhất định sẽ không nói bí mật của chúng ta.
Em hứa với chị.
”
- “ Được rồi, chị đi đây.
”
Tống Nguyệt Như nói xong thì biến mất, trợ lý vừa lo vừa sợ.
Cô theo người của Mộ Quân Phong về biệt thự của hắn.
Tống Nguyệt Như ra ngoài đường lớn, bắt một chiếc taxi đến Hàn Thị.
Cô thực muốn biết cô gái mà anh thầm thương trộm nhớ là con người như thế nào, tính cách ra sao? Khiến Hàn Dương Phong không thể quên, Tống Nguyệt Như nếu không vì Mộ Quân Phong bức ép Tống Gia thì cô ta cũng không bỏ đi.
Mà cho dù đi hay ở lại thì kết quả cũng như vậy, hết hợp đồng thì cũng phải rời khỏi Hàn Thị mà thôi.
Tống Nguyệt Như dần dần hoài niệm về những chuyện trong quá khứ, xứng đáng có cuộc sống tốt nhưng cuộc đời này không cho phép cô ta được như vậy.
Học vấn đạt loại giỏi thì sao? Có năng lực thì sao? Cuối cùng cũng bị người có uy lực, quyền thế bức ép mà thôi.
Cô ta không hiểu bản thân mình có gì mà Mộ Quân Phong phải hao tâm tổn trí để ép buộc.
Chẳng lẽ vì Tống Nguyệt Như bên cạnh Hàn Dương Phong hay sao?
Bước chân xuống Hàn Thị, nhìn toà nhà rộng lớn trước mắt, Tống Nguyệt Như không khỏi hoài niệm, cảm giác quen thuộc trong tâm trí.
Đã từng gắn bó một thời gian, bây giờ quay lại cảm thấy vừa quen vừa lạ.
Tống Nguyệt Như tin chắc rằng cô ta một khi bước chân vào đây thì sẽ khó mà bước ra, cô ta biết rõ mình bị truy lùng khắp nơi bởi người của Hàn Dương Phong.
Hàn Gia không thích cô ta, nói thẳng ra là căm ghét.
Tống Nguyệt Như thừa hiểu, nhà họ Hàn đã ngầm xác định Đại Tiểu Thư nhà họ Triệu là con dâu của họ.
Ngồi trong xe nghĩ ngợi về những chuyện đã qua, Tống Nguyệt Như chợt bật cười.
Khi cô ta yêu Hàn Dương Phong và cả khi cô gặp anh, anh đã có người thương.
Nhà họ Hàn ghét cô ta, Tống Nguyệt Như không hề thắc mắc nhiều.
Trên đời này vốn dĩ có câu nói " Ghét từ cái nhìn đầu tiên, chỉ thở thôi cũng khiến người ta ghét mình ".
Truyện Hài Hước
Tống Nguyệt Như bước vào Hàn Thị, tiến đến sảnh lớn, xin lễ tân cho phép gặp mặt Hàn Dương Phong.
Mà cô lễ tân này Tống Nguyệt Như thấy rất quen thuộc, vẫn là người của hai năm về trước.
Cô lễ tân nhìn Tống Nguyệt Như, chán ghét ra mặt.
- “ Cô đến đây làm gì? Chẳng phải vì lòng ham hư vinh mà rời bỏ Hàn Thị sao? Bây giờ quay lại với mục đích gì? ”
- “ Cô không phải người trong cuộc nên không thể hiểu được đâu, tôi muốn gặp Hàn Tổng.
Có một số chuyện tôi muốn nói với anh ấy.
”
- “ Cô nghĩ mình là ai? Là Thiếu Phu Nhân chắc, chủ tịch không muốn gặp cô.
Hãy mau đi đi, tốt nhất đừng để Thiếu Phu Nhân nhìn thấy, chỉ thiệt cho chính cô mà thôi.
Hãy trở về cái nơi mà cô thuộc về đi, Hàn Thị không dung chứa cô.
”
Lễ tân thật sự ngán ngẩm Tống Nguyệt Như, hiện giờ chủ tịch và Thiếu Phu Nhân nhà cô đang hạnh phúc thì Tống Nguyệt Như lại xuất hiện, cô thật sự muốn cô ta cút khỏi đây mà.
- “ Tôi chỉ gặp Hàn Tổng một chút thôi, làm ơn hãy cho tôi gặp anh ấy.
”
Tống Nguyệt Như ra sức van xin lễ tân, cô ta nhất định phải nói tất cả những âm mưu toan tính của Mộ Quân Phong.
Nếu như không thể ở cạnh người mình yêu thì cô ta không thể để người mình yêu chết dưới tay người mình căm hận được, tuyệt đối không..