Điện thoại của Triệu Thanh Tuyết rung âm thanh thông báo tin nhắn đến, cô tò mò mở điện thoại ra xem.
Màn hình sáng lên, nhìn vào tin nhắn hiện trên màn hình.
- “ Đây là gì? Tin nhắn này…? Là anh ấy thật sao? ”
Triệu Thanh Tuyết tròn mắt nhìn vào màn hình điện thoại, cô dụi mắt rồi lại nhìn vào màn hình.
Cô không phải đang mơ mà là sự thật.
“ Hàn Thiếu Phu Nhân, anh đã đến rồi.
”
Cô không cầm được nước mắt mà khóc, thật khiến cô cảm động mà.
Là anh thật rồi, chồng cô đang ở đây.
Đúng lúc này, dưới sân trường, không khí ồn ào, xôn xao hết cả một mảng không gian.
Tất cả sinh viên năm nhất, năm hai đều có mặt ở đây.
Bọn họ hôm nay đều đến tham dự lễ tốt nghiệp này là để chúc mừng cho anh chị sinh viên ra trường, dù không hứng thú mấy, nhưng vẫn miễn cưỡng đi.
Nếu không nay họ không đến thì làm sao có thể chứng kiến một màn như vậy chứ.
Phương Thảo chăm chú nhìn Hàn Dương Phong thì bị Triệu Thanh Tâm nói cho tỉnh mộng.
- “ Nhìn cái gì mà nhìn, cất cái mắt đi.
Cậu có biết anh ấy là ai không? ”
- “ Ai vậy? Mình không biết nhưng mà anh ấy đẹp trai thật đó.
” Phương Thảo vừa nói vừa nhảy lên để xem
- “ Anh rể của mình đấy, không được nhìn như thế nữa.
Đúng là đồ mê trai, tỉnh ngủ đi.
”
Triệu Thanh Tâm hết nói nổi cô bạn này, ngày xưa cô đúng là ngu ngốc, mắt mù nên mới yêu cái tên Hứa Ngụy đó.
Giờ mắt cô sáng rồi, nhìn người rõ hơn xưa nhiều.
- “ Hả? Trời ơi? Anh ấy là Hàn Tổng sao? Quả nhiên là tuyệt sắc mà.
” Phương Thảo há hốc mồm, hoá ra người ta đã có chủ
- “ Mơ mộng gì chứ? Kể cả anh ấy chưa có vợ thì cậu cũng không có cửa đâu, cậu nghĩ người thiên phú như thế sẽ có cửa dành cho mình sao? ”
Triệu Thanh Tâm lại nói, những triết lý này cô hiểu rõ, chính cô đã trải qua mà.
- “ À…à, không mơ mộng nữa, sống thực tế.
”
Triệu Thanh Tâm nhìn một màn này, cô dám khẳng định rằng chị của cô rất hạnh phúc.
Trước sân trường, một người đàn ông trẻ tuổi, trong chiếc áo sơ mi màu trắng tinh, lịch lãm, khuôn mặt vô cùng điển trai.
Không ai khác chính là Hàn Dương Phong, anh trở nên nổi bật dưới ánh nắng mùa hạ.
Trên hội trường nghe thấy dưới sân trường quá ồn ào, tất cả đều chạy hết xuống dưới để xem chuyện gì đã xảy ra.
Đám bạn của Triệu Thanh Tuyết thấy dưới đó ồn ào bèn chạy xuống xem.
Tôn My trong lòng thừa hiểu dưới đó xảy ra chuyện gì, Hàn Tổng này đúng là chưa từng khiến ai thất vọng, làm gì cũng phải thật nổi bật.
Triệu Thanh Tuyết vẫn ngây người ra đó, đến giờ cô vẫn chưa tin anh sẽ đến tham dự lễ tốt nghiệp của mình.
Hàn Dương Phong cầm bó hoa trên tay, nhìn mãi vẫn chưa thấy vợ của anh đâu, sau đó bèn lấy điện thoại gọi cho cô.
Điện thoại đổ chuông, Triệu Thanh Tuyết giật mình, là cái tên và dãy số điện thoại quen thuộc.
Vừa kết nối, cô đã nghe thấy giọng nói ấm áp quen thuộc của anh.
" Vợ à, em định để mấy nữ sinh này nhìn anh mãi sao? Dưới này nắng lắm đó.
"
Triệu Thanh Tuyết nghe giọng nói này, cô tin rồi, anh thực sự đã đến Đại Học Đông Hoa.
Cô ngay lập tức chạy xuống cầu thang, sân trường đông đúc, thấy đám đông ở toà A, Triệu Thanh Tuyết chạy đến đó, chồng cô đang ở đó, anh tạo cho cô bất ngờ thật lớn mà.
Hàn Dương Phong ôm lấy vợ, nói giọng nhỏ nhẹ vào tai cô.
- “ Hàn Thiếu Phu Nhân, chúc mừng lễ tốt nghiệp của em.
”
- “ Hic…anh phải âm thầm làm vậy mới được sao? Bất ngờ này thật lớn với em mà.
”
- “ Có vui không? ”
- “ Vui lắm, hạnh phúc lắm.
Cảm ơn anh rất nhiều.
”
Khung cảnh này, các nữ sinh vừa tiếc nuối vừa cảm thấy hạnh phúc cho cô.
Thì ra là hoa đã có chủ, chậu này quá lớn, quá uy quyền, bọn họ không thể đập chậu cướp hoa được.
Chứng kiến các con mình hạnh phúc, bậc làm cha làm mẹ cũng thấy vui lây.
Triệu Lâm hoàn toàn yên tâm, vợ ông ở đó chắc chắn cũng vui như ông bây giờ vậy.
Thật hạnh phúc…
Cảm ơn anh chồng à!
Buổi lễ tốt nghiệp hôm nay thực sự quá đặc biệt và đáng ghi nhớ….