Hôm nay quả là một đêm không ngủ đối với Hàn Dương Phong, vợ anh ngủ như thế này cứ như đang hành hạ anh vậy.
Anh không đụng vào cô, anh muốn vợ anh sẵn sàng, không hối thúc cũng không ép buộc.
Tương lai của cô còn rộng mở, anh không thể ép buộc cô trong khuôn khổ " con cái " được.
Hàn Dương Phong hiểu rõ những vấn đề đằng sau cuộc sống hôn nhân, đám bạn của anh thì đứa nào cũng đã làm cha hết cả rồi.
Riêng mình anh thì vẫn chưa, anh còn mối thù hận chưa giải quyết xong, sống hay chết anh còn chưa biết.
Thâm tâm Hàn Dương Phong thật sự rất lo, anh không sợ chết.
Anh chỉ sợ nếu anh không may chết đi thì cô sẽ như thế nào, chẳng phải sẽ chịu đơn độc trên thế gian này sao?
" Sau này, nếu không có anh, em nhất định phải sống thật tốt.
"
Một khi thù chưa trả, ắt không thể thoải mái được, Hàn Dương Phong và Mộ Quân Phong đều như vậy.
Hàn Dương Phong cố gắng chợp mắt ngủ, thoắt một cái đã đến sáng hôm sau.
Ánh mặt trời hiện lên sau khung cửa sổ, điện thoại của Triệu Thanh Tuyết đổ chuông.
Mới sáng sớm mà không biết ai gọi cho cô.
" Alo " Triệu Thanh Tuyết với bộ dạng ngái ngủ nghe điện thoại
" Mình có thai rồi, được 2 tuần rồi á " đầu dây bên kia là Tôn My, cô với Hoắc Bảo Minh đã gạo nấu thành cơm rồi
" Hả? " Triệu Thanh Tuyết tá hỏa, cô nói lớn đến mức khiến Hàn Dương Phong phải giật mình
" Cậu có thai? Với Hoắc Bảo Minh? Ôi trời ơi cái gì thế Tôn My? Yêu đương nên lú luôn hay sao? Chưa tốt nghiệp đã muốn làm mẹ rồi.
" Cô ngồi bật dậy, chấp vấn Tôn My
" Thì có rồi đành phải chịu thôi, đợi mình tốt nghiệp xong thì sẽ kết hôn á.
"
" Trời đất, lạy cậu luôn đó.
Thôi thì chúc mừng hạnh phúc của hai người nha, bất lực.
Giờ chắc ở phải gọi cậu là bà Hoắc rồi.
"
" Gọi sao cũng được mà, cần gì phải bà này bà nọ.
Mà cậu với Hàn Tổng…vẫn chưa sao? "
" Chưa… sợ đau lắm…ba mẹ chồng cũng không hối thúc… "
" Không đau lắm đâu, mà giờ đang ở cạnh chồng à.
"
" Đang ở bên cạnh đây thây.
Mà thôi, hai mẹ con phải đảm bảo sức khỏe đấy nhé.
Ôi giời ơi, vẫn không thể tin nổi mà.
"
" Tin đi mà, khổ thật, bạn bè mà không tin tưởng nhau.
"
" Ừ, tin, bất ngờ quá.
Lo mà làm luận văn, mình cũng chuẩn bị làm đây.
"
" Mình biết rồi, tắt đây.
"
" Oke "
Triệu Thanh Tuyết tắt điện thoại, đầu óc mơ màng, cô thật sự không thể tin, bạn cô có thai rồi.
Cô quay sang nhìn anh, chẳng lẽ làm chuyện đó không đau như bạn cô nói sao?
- “ Chồng, anh muốn làm cha không? ”
- “ Khánh Linh đó, anh làm cha lâu rồi.
”
- “ Khánh Linh khác, không tính.
Sao anh lại nhận em ấy làm con vậy.
”
- “ Thông minh, nhanh nhẹn, ưu tú và rất xuất sắc.
Quan trọng là chửi rất giỏi, chửi anh như con mỗi khi anh làm sai.
Không riêng gì anh, Vương Kiên, Trịnh Hoàng, Khải Minh Kiệt đều bị như thế.
Quen luôn rồi.
”
- “ Cô bé ấy đúng là ưu tú thật, kết hôn sớm y như bạn em vậy.
”
- “ Yêu nhau lắm quá, bọn anh không cản được.
”
- “ Em muốn có con, được không? Bạn em nó làm mẹ rồi đó.
”
Nghe tin Tôn My đã làm mẹ, Triệu Thanh Tuyết cũng muốn có con.
Sau này nếu như lúc nào buồn chán, có thể nói chuyện với con.
Triệu Thanh Tuyết nghĩ đến thôi cũng thấy vui rồi.
- “ Không được, bây giờ không phải là lúc.
Em còn chưa tốt nghiệp, còn sự nghiệp ở phía sau.
Không thể được.
” Hàn Dương Phong cũng muốn nhưng sự nghiệp của cô vẫn còn, cô còn có tương lai, anh không thể phá vỡ tương lai của vợ anh được
- “ Đi mà, có con vui mà, như bạn em vậy đó.
”
Triệu Thanh Tuyết kéo tay nài nỉ Hàn Dương Phong không biết bao nhiêu lần nhưng anh vẫn nói câu ban đầu, không thay đổi gì.
Anh vẫn không đồng ý.
Hàn Dương Phong nhìn vợ, có phải anh không muốn đâu.
Anh sợ cô đau, nguyên nhân cái chết của mẹ cô anh vẫn còn chưa rõ, chưa kể anh còn phải sống chết với Mộ Quân Phong.
- “ Đau lắm, cứ để từ từ rồi có cũng được.
Em sao cứ phải hối thúc.
”
- “ Bạn em có em bé rồi, không thể chịu thua được.
”
Hai chữ " bất lực " diễn tả đúng tâm trạng hiện tại của Hàn Dương Phong, không chiều theo ý vợ thì vợ giận, chiều theo ý vợ thì sợ vợ đau.
Thâm tâm anh không biết phải làm thế nào cho đúng.
- “ Chỉ vì hơn thua thôi sao? ”
- “ Không, em thấy có con vui lắm.
Ngày xưa á, em muốn có em để chơi cùng nhưng mà mẹ em lúc sinh em ra, gặp nguy hiểm, xém chút nữa thì băng huyết.
Kể từ đó, ba em không cho mẹ em mang thai nữa.
”
Hàn Dương Phong nghe xong, anh càng thương cô hơn, anh càng lo sợ cô sẽ gặp nguy hiểm khi sinh con.
Dù chuyện đó là quá xa vời nhưng anh vẫn sợ, anh chắc phải đồng ý thôi.
Không đồng ý thì vợ anh sẽ buồn, vợ anh buồn thì Hàn Gia sẽ biết, từ đó mẹ anh sẽ cho anh một bài học vì cái tội làm vợ giận.
- “ Được rồi, sinh con thì sinh con, một lần thôi đấy.
Anh cảnh cáo em trước rồi, đau thì đừng có nói là tại anh.
Có biết chưa? ”
Triệu Thanh Tuyết gật đầu lia lịa, tươi cười đi vào phòng tắm.
Hàn Dương Phong ngơ ngác nhìn cô, trong lòng suy nghĩ " có con vui đến thế cơ à, cô ấy không sợ đau sao? "
Suy nghĩ trong đầu là thế, Hàn Dương Phong cũng bước ra khỏi giường, anh sang phòng khác vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà nấu đồ ăn sáng cho cô..