Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!

Chương 90: Anh hai, em là Mặt trời nhỏ




Nhìn anh chàng cao lớn phía trước, mái tóc màu bạch kim, đôi mắt xanh sapphire đẹp đẽ, còn có vài phần giống với đôi mắt của cô, cô lại nhớ về hình ảnh mà trước khi ngất xỉu cô đã nhìn thấy, lập tức bắt đầu thở dốc, từng tiếng thở hắt ra rất mạnh.

“Thi Thi, cậu sao vậy?”

Tuyết Nhi chạy lại đỡ lấy cơ thể yếu ớt của Hạ Thi văn đang thở hồng hộc, tay ôm lấy tim mình.

“Hạ Thi Văn!”

Khúc Thiên Minh lúc này cũng chạy tới, vuốt vuốt ở phần lưng giúp cô. Mãi một lúc sau, cô mới dần bình tĩnh lại, nhịp thở cũng đã dần trở lại bình thường…

“Tuyết Nhi, nước trong phòng hết rồi, cậu xuống siêu thị bên dưới mua hộ mình được không?”

Hạ Thi Văn chỉ vào chai nước không trên mặt bàn, vẻ mặt đáng thương làm Tuyết Nhi không thể không làm, dù lo lắng nhưng cô lại phải bất đắc dĩ chạy đi mua.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại Hạ Thi Văn và Khúc Thiên Minh…

Lúc nãy trong đầu cô cứ liên tục thấp thoáng hình ảnh cậu bé đó và anh ta, quả thực là hai người giống nhau như đúc, chỉ có điều cậu bé kia so với anh ta bây giờ, trẻ con hơn nhiều có lẽ là tầm mười một hoặc mười hai tuổi gì đó…

“Em lại gầy đi rồi!”

Khúc Thiên Minh kéo chiếc ghế xanh lam ngồi xuống bên cạnh cô. Nhìn cô mặc bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện mỏng manh, rộng đến nỗi xương quai xanh nhô cả lên, khuôn mặt hốc hác hơn rất nhiều, hắn không khỏi xót xa cho em gái mình.

“Mặt trời nhỏ!”

Hạ Thi Văn vừa nói câu này, vừa quan sát vẻ mặt của hắn…Quả nhiên, hắn bày ra vẻ mặt đầy bất ngờ làm cô cũng ngạc nhiên.

Ngày hôm cô phải nhập viện, khi cô mơ thấy người đàn ông đó quay vào trong nhà, cậu bé trai ở bên ngoài cứ liên tục gọi hai chữ này, rốt cuộc hóa ra lại liên quan đến Khúc Thiên Minh.

“Em….”

Anh ta ngạc nhiên đến đứng bật cả lên, lời định nói lại không thể nào thốt ra được…

“Ngạc nhiên lắm đúng không? Tôi cũng rất ngạc nhiên, không biết vì sao mình lại biết cái tên này dù không biết anh là ai cả. Nhưng hôm trước, trước khi ngất đi, tôi lại nhìn thấy một cậu bé trai rất giống anh, cứ liên tục gọi cái tên này. Nếu tôi đoán không nhầm, hai chúng ta có liên quan đến nhau, đúng chứ?”

Hạ Thi Văn ngẩng mặt nhìn qua khung kính cửa sổ. Trong giấc mơ của cô, cô cũng nhìn thấy bầu trời này…

“Kí ức của tôi, bắt đầu từ năm 6 tuổi mới hình thành, còn trước đó, tôi không thể nhớ được một thứ gì cả, thậm chí ngay cả mẹ mình tôi cũng chỉ mới gặp có một lần, cảm giác của tôi đối với Hạ gia, quả thật không có tí ấm áp nào của người nhà cả!”

“Em có muốn biết mọi chuyện xảy ra trước đó không? Anh có thể nói cho em!”

Anh ta mỉm cười, nụ cười vô cùng thanh thản, như là một bí mật nặng vừa được trút ra ra ngoài.

Đáp lại câu hỏi của anh, cô chỉ mỉm cười lắc đầu. Cô không muốn biết, cũng không muốn hiểu. Dù cô chẳng có chút xíu nào cảm giác ấm áp khi ở cùng với ông cô, nhưng họ cũng là người nuôi cô từ nhỏ đến lớn. Còn chuyện quá khứ thì…..thôi đi! Nếu đã là quá khứ, hãy cứ để cho nó là quá khứ, dù cô không biết bọn họ là ai, cũng không biết mình với Khúc Thiên Minh có mối liên hệ gì, nhưng nếu đó là chuyện đã qua, vậy thì cứ giao cho thời gian giải quyết đi, dù sao bảo bây giờ cô chấp nhận sự thật này, rất khó!

“Được, vậy nếu như em muốn biết chuyện gì, có thể hỏi anh, anh cũng không muốn em nhớ lại kí ức đau khổ đó! Dù sao sau này có chuyện gì cũng hãy luôn nhớ, anh sẽ bảo vệ cho em!”

Anh ta tuy muốn cô sẽ theo mình về Khúc gia, nhưng anh cũng không hề có ý định bắt ép, anh không muốn cô phải chịu sự đau đớn về kí ức kinh khủng đó. Ngày đó cô còn quá nhỏ, những chuyện kinh khủng đó đã để lại trong lòng cô một cái bóng ma, cô quên rồi thì thật sự cũng là một chuyện tốt!

“Cảm ơn anh!”

Cô mỉm cười nhìn anh, giọng điệu vô cùng nhàn nhã.

“Tại sao lại cảm ơn anh?”

Anh ta ngạc nhiên hỏi lại.

“Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn cảm ơn, vậy thôi!”

Cô ngồi cạnh khung cửa sổ, ánh mặt trời chiếu sáng ở phần lưng cô tạo ra một ánh hào quang rực rỡ, mà cô chính là người con gái ở trung tâm ánh hào quang ấy, khuôn mặt được Chúa chạm khắc tỉ mỉ xinh đẹp ngọt ngào, thùy mị quyến rũ, quả thực là đứa con của Trời, một cô thiên thần xinh đẹp…

Khúc Thiên Minh sau đó liền lập tức rời đi, căn phòng lại trở về bầu yên tĩnh vốn có của nó.

“Anh hai….”

Hạ Thi Văn nhỏ giọng gọi tên anh, nhưng không có ai đáp lại…