Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!

Chương 62




Cánh cửa vừa mới được mở ra, cảnh tượng bên trong xe khiến Tư Hạo Hiên không dám tin vào mắt mình…

“Hạo Hiên…”

Hạ Thi Văn đang nằm quằn quại ở bên trong xe, chiếc áo sơ mi khoác hờ trên người, chiếc váy dài ngang gối bị cô vén lên đến quá nửa đùi, để lộ ra thân hình nhỏ nhắn trắng muốt của cô thiếu nữ.

Hạ Thi Văn nhỏ giọng gọi tên hắn, giọng nói nũng nịu ngọt ngào cộng với khuôn mặt đang đỏ bừng của cô khiến hắn thật sự nhịn không được! Hắn đứng im như tượng đá, mắt không thể rời nổi khỏi cô.

Hạ Thi Văn trong người vô cùng khó chịu, cảm giác khi cô nhìn thấy Tư Hạo Hiên bước vào như nhìn thấy thêm được một tia hi vọng. Khát vọng vốn dĩ đã bị cô đè nén xuống lại bùng lên một lần nữa, xâm chiếm hết các bộ phận cơ thể cô, tra tấn lí trí của cô đến phát điên.

Bản thân cô cũng rất cố gắng kháng cự, nhưng thứ thuốc này càng ngấm vào cơ thể cô, càng khiến cô thần hồn điên đảo, không kiểm soát nổi hành vi của mình nữa. Đến bây giờ cô cũng không hiểu vì sao, khi vừa nhìn thấy Tư Hạo Hiên, tác dụng của thuốc lại tăng lên đến khó tin như vậy!

Rốt cuộc thứ thuốc đấy là cái gì vậy chứ?

“Hạo Hiên, tôi…tôi khó chịu lắm!”

Hạ Thi Văn nhích người lại gần Tư Hạo Hiên đang đứng ở cửa xe, cầm lấy bàn tay to lớn của hắn.

Rõ ràng Hạ Thi Văn chỉ cầm lấy tay hắn thôi mà cũng như có dòng điện chạy qua vậy, cảm giác này khiến cả người cô tê dại, lửa tình bủa vây thiêu đốt lấy thân thể cô, mỗi lúc một nóng…

“Chết tiệt!”

Tư Hạo Hiên cắn răng, ánh mắt theo bản năng cố gắng xoay đi nơi khác. Hắn sợ khi hắn thấy cô ở khoảng cách gần như vậy, sẽ không nhịn được mà lao vào chiếm lấy cô!

Tư Hạo Hiên dùng hết sức gỡ đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô ra.

Cảm giác khi hai bàn tay vừa rời nhau, sự trống rỗng dâng lên trong người cô, mang theo ánh mắt mơ màng nhìn lên phía trên, cô phát hiện hắn đã lên ghế lái phóng xe đi rồi.

Tư Hạo Hiên lấy lại bình tĩnh, lái xe đưa cô về biệt thự của hắn ở gần đường này. Vốn dĩ nghĩ chỉ cần yên tâm lái xe là được rồi, vậy mà Hạ Thi Văn lại không hề để yên cho hắn.

Từ lúc hai bàn tay rời nhau, Hạ Thi Văn cảm thấy nỗi khát khao trong người ngày một dâng lên, dục vọng chiếm lấy ý thức của cô, nó đang ra lệnh cho cô, vậy mà cô lại không cách nào phản kháng…

Rốt cuộc cũng có lúc cô thấy mình vô dụng như bây giờ…

Chăm chú nhìn người con trai đang tập trung lái xe phía trên, ánh mắt đen cao quý, cái mũi thon dài, đôi môi như cánh hoa hé mở đầy quyến rũ, khuôn mặt hắn thật sự đẹp đến mê người, mái rủ xuống càng làm hắn gợi cảm thêm chín phần.

Hạ Thi Văn thực sự không nhịn được nữa!

Đến bây giờ, cô thực sự đã đem lí trí của mình vứt qua một bên, hiện tại cô chỉ khao khát duy nhất người đàn ông này…

Hạ Thi Văn trườn người lên, quỳ xuống ghế, tay ôm choàng qua cổ người nào đó đang lái xe phía trước, đôi bàn tay không tự chủ mà mò xuống lớp áo sơ mi.

Quái lạ! rõ ràng cách một lớp áo sơ mi, vậy mà tay cô vẫn có thể cảm nhận lớp cơ bắp rắn chắc của hắn ở bên trong áo.

Càng lần mò, Hạ Thi Văn càng cảm thấy đầu óc quay cuồng, đôi môi khô khốc, cơ thể thực sự nóng đến khó chịu.

Thần kinh yếu ớt của cô không cách nào chống cự lại được khát vọng mãnh liệt đang dâng trào…

Đầu dí sát vào tai Tư Hạo Hiên, thở ra những hương vị nóng hổi làm hắn run lên, lưỡi của cô còn không ngừng liếm lấy vành tai của hắn làm mấy lần Tư Hạo Hiên phanh gấp, suýt chút nữa là gây ra va chạm xe.

“Em…”

Quá sức chịu đựng rồi!

Tư Hạo Hiên không ngờ khi Hạ Thi Văn bị chuốc thuốc lại còn dám to gan như vậy.

Hắn không quay người lại đằng sau, ánh mắt nhìn gương chiếu hậu xuyên qua khuôn mặt đỏ bừng vẫn đang quấn quýt lấy cơ thể hắn, ánh mắt chậm rãi lóe lên một tia nham hiểm, khóe môi nhếch lên một nụ cười gian tà, đạp chân ga phóng như bay về biệt thự.

Hạ Chí Viễn đang ngồi trong phòng làm việc bận bịu với đống giấy tờ chết tiệt trên bàn, không gian im lặng như tờ.

Rầm!

Một tiếng động lớn khiến ông ngẩng đầu lên. Trước mắt ông là một người đàn ông với một bộ vest đen đã bám đầy bụi bẩn trên người. Khuôn mặt bị những vết thương loang lổ máu khô khiến cho người khác sợ hãi.

Hạ Chí Viễn bỏ kính xuống, nheo đôi mắt nhăn nhúm chân chim nhìn anh ta từ đầu đến chân, không biết rốt cuộc người này đã xảy ra chuyện gì.

“Chủ tịch, là do tôi không tốt, khiến cho tiểu thư bị một đám côn đồ bắt đi rồi!”

Người đàn ông cúi gằm mặt xuống, giọng nói vô cùng sợ sệt, khuôn mặt bị những vết thương làm cho biến dạng méo xệch xuống.

“Tại sao lại xảy ra chuyện như thế?”

Hạ Chí Viễn lúc nãy còn đang bình tĩnh đã đứng hẳn lên, khuôn mặt đẹp lão của ông bị tin tức này làm cho trắng bệnh lại, ông không tin vào những gì mình vừa nghe thấy nữa!

“Là do tôi không tốt, không bảo vệ được tiểu thư!”

Người đàn ông kia vẫn không dám ngẩng đầu lên, giọng nói mang đầy ý tự trách.

Nhưng giờ Hạ lão gia làm sao nghe được gì nữa, đầu óc ông bây giờ quay cuồng. Cuối cùng ông vẫn giữ được bình tĩnh, bấm máy cho ông Andy ở ngoài, vẻ nghiêm nghị trên mặt ông cũng không mất đi.

“Phái người điều tra về việc Thi Thi mất tích, bằng mọi giá tìm con bé về đây cho tôi!”

Đầu dây bên kia không kịp đáp lại, Hạ lão gia đã cúp máy. Ông thở dài ngồi xuống chiếc ghế đen, khuôn mặt quả nhiên lại trở về dáng vẻ mệt mỏi, sâu trong mắt ông chứa đầy nỗi âu lo.

“Cậu ra ngoài đi, tôi cho người đưa cậu đến bệnh viện khám vết thương.”

Dù đau lòng nhưng ông vẫn không quên cảm ơn người lái xe này. Dù sao cậu ta đã làm hết trách nhiệm rồi, ông không thể trách được.

“Cảm ơn chủ tịch.”

Lập tức có người đi và đưa người đàn ông đó ra ngoài. Đến lúc này Hạ Chí Viễn không cần phải giấu diếm nữa, nỗi lo lắng từ ánh mắt của ông trào ra bên ngoài, ông cứ đưa mắt nhìn xuống dưới đường nhìn dòng người tấp nập.

Dù Hạ Thi Văn không phải cháu ruột của ông, năm đó Khúc gia không biết đến sự tồn tại của Khúc Thi Văn, chỉ biết đến có Khúc Thiên Minh.

Vậy nên, trước khi bi kịch năm đó xảy ra, bố cô đã nhờ Hạ lão gia chăm sóc cho cô, tốt nhất không để cho cô biết được sự thật, đây là bí mật giữa ông và bố cô.

Nhiều năm như vậy, ông vẫn chăm sóc coi cô như cháu ruột, vốn dĩ một phần là vì lời hứa đó, một phần là tai nạn năm đó cũng do ông lỗ mãng mà ra. Nhưng mà trong thâm tâm ông, Hạ Thi Văn đã là một người thân không thể thiếu của ông rồi!