Vợ chưa cưới!?
“Uỳnh”, Lôi Âu Ngạo Thiên như vừa bị sấm sét đánh trúng vào tim, ba chứ này ghim chặt vào đầu hắn, cứ luẩn quẩn quanh đầu hắn mãi không chịu đi. Hắn cứ đứng ngẩn người ở đó, đến khi Tư Hạo Hiên đi rồi, hắn mới bừng tỉnh, đuổi theo nhưng đã không kịp.
Thế là Lôi Âu Ngạo Thiên mang theo tâm lí bàng hoàng, đi từng bước nặng nề vào phòng chủ tịch.
Tư Hạo Hiên tâm tình lúc này vô cùng vui vẻ, cầm khay cơm đi theo Hạ Thi Văn vào phòng. Vừa vào đến nơi, hắn đã thấy Hạ Thi Văn ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, dùng tay xoa xoa phần cổ tay vừa nãy đã bị Lôi Âu Ngạo Thiên cầm chặt đến nỗi giờ đã sưng đỏ.
“Có đau lắm không?”
Tư Hạo Hiên bất thình lình hỏi khiến cho Hạ Thi Văn giật mình mở mắt, luống cuống trả lời:
“Không…không sao, chỉ là sức anh ấy quá khỏe, có chút đau!”
Tư Hạo Hiên không đáp lại. Hắn để khay cơm lên bàn rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Hành động đấy khiến cho Hạ Thi văn cảm thấy khó hiểu!
Chẳng lẽ cô chọc giận gì hắn rồi!?
Thức ăn trong khay vẫn còn nóng, mùi đồ ăn xông lên mũi của Hạ Thi văn thơm lừng khiến bụng cô kêu la cồn cào. Cô nhanh chóng bỏ quên đôi tay lúc nãy còn đang đau, nhanh chóng cầm dao dĩa lên, cắt một miếng thịt bò bít tết, đưa lên miệng, chậm rãi nhai, cảm nhận hương vị thịt bò ngon lành mà cười tít mắt như đứa trẻ vậy!
Tư Hạo Hiên từ ngoài bước vào, tay cầm một túi chườm đá lạnh, định mang vào cho cô chườm đỡ đỏ. Nhưng nhìn thấy cô nàng ăn uống ngon lành kia, hắn ta mỉm cười rồi lại khép cửa đi ra ngoài. Không quên bảo lễ tân đưa túi chườm cho cô, còn bảo người mang một cốc Seppeltsfield Para Vintage Tawny Port lên cho cô thưởng thức.
Còn mình thì tranh thủ quay về Tư thị làm nốt phần công việc. Hắn dù ở đây nhưng thân là chủ tịch một tập đoàn lớn, công việc cần làm cũng rất nhiều, không thể bỏ bê được.
Cùng một khoảng thời gian Hạ Thi Văn đang vui vẻ thưởng thức bữa trưa trong phòng, có cả rượu vang ngon lành, thì ở phòng của chủ tịch Hạ gia, không khí lại vô cùng trầm lắng.
Hạ Chí Viễn đang vô cùng tức giận với hành động vừa rồi của Lôi Âu Ngạo Thiên. Ông đang ngồi trầm ngâm trong phòng, suy nghĩ về việc gả cô cháu gái của mình cho Tư Hạo Hiên là một chuyện đúng đắn.
Hắn sau này khi về một nhà, thân là cháu rể chắc chắn sẽ giúp đỡ Hạ gia rất nhiều! Ông có mơ cũng không ngờ rằng, Tư Hạo Hiên lại có thể đồng ý nhanh như vậy!
Rầm!
Cánh cửa căn phòng bị lực đẩy mạnh mẽ của Lôi Âu Ngạo Thiên bật tung ra.
“Không có phép tắc! Tại sao lại không gõ cửa?”
Kìm nén cơn giận dữ của mình xuống, Lôi Âu Ngạo Thiên nhẫn nại nói:
“Hạ gia gia, lúc nãy là cháu đã quá kích động rồi, cháu xin lỗi!”
“Vào đây ngồi đi!”
Hạ lão gia từ ghế đứng lên, thân hình đã có mấy phần tuổi già dù phải chống đỡ cả tập đoàn nhưng vẫn vô cùng nhạy bén và mạnh khỏe. Ông ngồi xuống ghế sofa, chỉ tay bảo Lôi Âu Ngạo Thiên ngồi xuống. Nhấp một ngụm trà hoa cúc, ông nói:
“Con từ nhỏ đã quan tâm và chăm sóc Thi Thi nhà ta, ta thực cảm ơn!”
“Hạ gia gia, đây là điều con nên làm mà!”
Lôi Âu Ngạo Thiên ngoài mặt giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng thì rối loạn vô cùng. Càng nghĩ đến câu nói của Tư Hạo Hiên vừa nãy, hắn lại càng sợ mình sẽ đánh mất Hạ Thi Văn!
“Tốt, Thi Thi có một người anh trai bảo vệ nó như vậy, đúng là rất tốt!
Sau này chồng nó còn phải học hỏi cháu nhiều!”
Lôi Âu Ngạo Thiên sững người.
Ông nói vậy là có ý gì? Hắn vẫn không tin vào sự thật đang hiện ra rành rành trước mắt, ánh mắt trở nên cuống quít hơn, giọng nói cũng khẩn trương:
“Hạ gia gia, ông nói vậy là có ý gì? Cháu và Hạ Thi Văn không phải là có hôn ước rồi sao?”
“Ta nói chưa đủ rõ ràng ư? Vậy cháu nghe cho rõ, Hạ Thi Văn hiện giờ đã có chồng chưa cưới rồi, cháu và con bé căn bản không hợp!”
Lúc này, Lôi Âu Ngạo Thiên thật sự sụp đổ hoàn toàn. Câu nói lúc nãy của Tư Hạo Hiên lại một lần nữa xâm chiếm lấy đại não của hắn: “Hạ Thi Văn là vợ chưa cưới của tôi!”…
Hắn hiểu rồi, hắn đã hoàn toàn tin tất cả những gì mà mình nghe được từ Tư Hạo Hiên và Hạ lão gia. Trong tim hắn như vừa bị người ta khoét mất một mảng mang đi vậy!
Vậy thì từ trước đến nay, tất cả những gì hắn làm được tính là gì?
Từ bé đến giờ, là hắn luôn ở bên cạnh cùng Hạ Thi Văn. Năm đó, khi cô vừa chuyển trường đến học cùng một lớp cao trung với hắn, hắn đã luôn ở bên cạnh chăm sóc cô, bảo vệ cô. Cũng không biết từ lúc nào, yên ổn làm bạn như vậy, vậy mà hắn thích cô lúc nào không hay!
Khi biết hai nhà đính ước với nhau, hắn rất vui vẻ, là loại cảm giác trong lòng dâng lên một cảm xúc màu hồng phấn xinh đẹp không thể nào diễn tả được!
Hắn đã hứa sẽ bảo vệ cô cả đời, dù cô chưa thích hắn, không sao! Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà, phải không? Hắn đã kiên nhẫn chờ đợi suốt hơn chục năm qua…
Nhưng giờ thì sao?
Quả nhiên, Tư gia giàu có và có địa vị cao hơn gia tộc Lôi Âu, kiếm được con mồi béo bở hơn, bảo sao ông ta lại thay đổi quyết định nhanh như thế cơ chứ!
“Ông biết tình cảm của con với Hạ Thi Văn không phải đơn thuần giữa anh trai- em gái mà?”
Lôi Âu Ngạo Thiên nhếch mép cười khổ, đáy mắt tràn ngập đau thương. Trong tim, huyết lệ không ngừng chảy từng giọt.
“Ta biết! Vậy nên ta nói để con mau chết tâm đi!”
Rồi ông cúi xuống nhìn đồng hồ, nói tiếp, giọng không đổi:
“Giờ ta có việc phải đi, dù sao cũng cảm ơn cháu những năm qua đã ở bên con bé! Mong cháu vẫn sẽ tiếp tục ở cạnh bên con bé, với tư cách một người anh trai!”
Hạ lão gia rời khỏi phòng, để lại Lôi Âu Ngạo Thiên một mình ngồi đây, tất cả những câu nói ngày bé ùa về cùng với kỉ niệm của hai người, tâm trạng hắn từ trên chín tầng mây bỗng bị đày xuống 18 tầng địa ngục!
Loại cảm giác đau đớn này, còn ai có thể hiểu cho hắn chứ?