Sáng sớm, trên chiếc giường rộng lớn, ấm áp mà mềm mại kia, cô thiếu nữ nhỏ Hạ Thi Văn đang nằm ôm lấy chiếc gối ôm nhỏ, cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp.
Ngũ quan của cô rất đẹp, ngay cả lúc ngủ cũng vẫn mỹ lệ như một bông hoa sen tuyết hình dáng yêu kiều như thể do được kết tinh từ gió, mây và tuyết.
Đôi mắt đang nhắm với hàng lông mi dài, cong vút, chiếc mũi cao, thẳng tắp và đôi môi trái tim nhỏ xinh tạo nên một gương mặt không thể nào xinh đẹp hơn, dù cô không trang điểm nhưng đôi môi cô vẫn đỏ mọng, làn da hồng hào một cách tự nhiên.
Trong không gian tĩnh lặng, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại đâu đó vang lên.
Cô lơ mơ tỉnh dậy, quơ tay toan cầm lấy chiếc điện thoại trên chiếc bàn đặt ở đầu giường, nửa tỉnh nửa mơ cầm chiếc điện thoại gạt sang rồi nhận điện thoại:
- Alo!
Giọng cô nhẹ nhàng như đóa hoa mới nở, rót vào tai người nghe như rót mật. Nhưng người bên đầu dây kia lại không hề mảy may, người kia hắng giọng, quát:
- Thi Thi, cậu đúng là quá đáng mà. Tại sao lại có thể đi sang Hà Lan kia chứ. Rõ ràng đã thỏa thuận với nhau là hè cùng nhau đi chơi rồi cơ mà? Mà giờ không nói đến chuyện này vội, cậu đi Hà Lan hết cả hè mà lại chỉ vứt lại cho tớ một dòng tin nhắn “Hè này mình sang Hà Lan” thế thôi á? Cậu bỏ bạn bè vậy hả?
Hạ Thi Văn nghe xong giật mình tỉnh cả ngủ, đôi mắt vốn đang lơ mơ lúc này mở thật to ra. Cô nhấc điện thoại ra khỏi tai, nhìn thật rõ cái tên đang hiện lên trên màn hình “Diệp Tuyết Nhi” cô luống cuống bật ngồi hẳn dậy, nói với giọng lắp bắp:
- Nhi..Tuyết Nhi!
Giọng ở đầu dây bên kia hừ lạnh một tiếng, cô ấy đáp lại ngay lời nói của Thi Văn mà không chút nghĩ ngợi:
- Sao? Bây giờ mới nhận ra bạn cậu cơ à? Chắc lại đang nằm ngủ trên giường đúng không? Không định giải thích với tớ sao cậu lại tự nhiên nhắn cái tin cụt lủn vậy hả?
Hạ Thi Văn nghe xong thì không biết nói gì, cô dở khóc dở cười. Rõ ràng cô nhớ là mình đã nói với Tuyết Nhi rằng sẽ sang Hà Lan hè năm nay để gặp mẹ, vậy mà cô ấy đã lại quên rồi ư?
Đúng là trí nhớ không thể nào nhớ lâu hơn được một chút mà!
Nhưng chắc có lẽ cũng không trách cô ấy được, thời điểm Thi Văn nói với cô ấy là hơn 1 tháng trước rồi, lúc đấy đang bận ôn thi nên chắc cô ấy cũng không để tâm lắm. Hạ Thi Văn cho tay ra đằng sau gáy, xoa nhẹ để mái tóc xoăn đen hơn bay lên, thở dài một tiếng rồi mới nói:
- Chẳng phải là tớ đã nói rồi sao? Đã lại quên nhanh vậy rồi à?
Tuyết Nhi ở đầu dây bên kia hơi ngẩn người một chút.
Cô ấy đang liều mạng lục lại phần kí ức để tìm cho ra chuyện Thi Văn đã nói với mình, vậy mà tìm mãi cũng chả thấy đâu! Tuyết Nhi đang định mở miệng lên tiếng thì Hạ Thi Văn đã nhanh nhảu hơn, cô nói với giọng nhẹ nhàng, như không trách cứ chuyện cô ấy đã quên đoạn kí ức kia:
- Giờ qua điện thoại không tiện giải thích rõ. Hay là thế này đi, khoảng 10 rưỡi tớ hẹn cậu ra quán coffee cũ nhé. Rồi tớ nói với cậu đầu đuôi mọi chuyện nha! Được không?
Giọng đầu dây bên kia chần chừ một lúc rồi mới đáp lại cô:
- Ừ, cứ vậy đi. Nhớ là phải kể rõ đó, lần này tớ sẽ nghe chăm chú, sẽ không quên đâu!
- Ok!
Hạ Thi Văn vui vẻ đáp lại rồi cúp máy.