Khúc Thiên Minh lúc này cũng vừa mới xuống máy bay về nước, kết thúc những ngày theo chân Hạ Thi Văn, cũng được coi như là nghỉ ngơi một chút.
Hắn vừa bước ra khỏi sân bay, hàng loạt các cô gái đứng ở đó đã bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp không kém gì siêu sao của hắn.
Thân hình cao, mái tóc màu bạch kim để mái rủ xuống sát mí mắt, đeo chiếc kính râm, mặc chiếc áo phông đen phối với quần bò rách năng động mà không kém phần quyến rũ.
Rũ bỏ hình tượng vest bảnh bao quý ông hàng ngày, hôm nay trông Khúc Thiên Minh lại vô cùng ra dáng hình mẫu bạn trai mà mọi cô gái theo đuổi. Hình ảnh đó có thể nói là hình mẫu lí tưởng của tất cả các cô gái!
Ra khỏi cổng, ở ngoài đã có một chiếc xe Limousine đứng chờ hắn. Vị trợ lí kia xuống xe, cầm túi hành lí xách xuống cất cẩn thận vào cốp, còn Khúc Thiên Minh thì ngồi vào trong chiếc xe, ánh mắt của các cô gái vẫn nhìn theo không ngớt.
- Phù, mệt thật! Về biệt thự Khúc gia trước đi!
Hắn vừa cởi kính, vừa ra lệnh cho người trợ lí của mình. Đôi mắt nâu nhìn chằm chằm ra ngoài khung kính cửa sổ. Trợ lí lập tức nghe lệnh, lái xe đi trên đường, rất nhanh đã vào đến cổng biệt thự Khúc gia.
Vừa bước vào nhà, Khúc Thiên Minh lập tức nhìn thấy người mẹ “yêu quý” của mình cùng cô em gái không cùng cha cũng chả cùng mẹ đang ngồi chuẩn bị ăn tối:
- Con về rồi đó ư? Không biết là con sẽ về đây nên cơm rất đạm bạc, nếu không chê thì con ngồi xuống ăn chung đi!
Trình Cơ bưng bát canh còn đang nóng hổi, nở nụ cười tươi chào đón Khúc Thiên Minh. Cô em gái của hắn – Khúc Thuần Nhã bên cạnh thấy thế cũng tiếp lời:
- Đúng đấy anh hai, vào đây ăn cơm cùng em với mẹ!
Anh hai?
Nghe hai từ này mà khiến Khúc Thiên Minh thấy thật nực cười!
Khúc Thuần Nhã nhỏ hơn Hạ Thi Văn, bây giờ mới có 16 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp cũng có vài phần xảo quyệt giống như Khúc phu nhân thay thế. Vốn dĩ Khúc Thiên Minh cũng chẳng định có ý thù hằn với cô em gái không có chung dòng máu này, nhưng chính nó lại là người đã vứt hết tất cả những bức ảnh chụp chung của Hạ Thi Văn và hắn đi, không những thế ở trường còn nghênh ngang kiêu ngạo, tự hào mình là thiên kim tiểu thư mà ức hiếp các bạn khác. Năm vừa rồi, Khúc Thuần Nhã còn khiến một nữ sinh trong trường bị thôi học. Thử hỏi như vậy có phải là bình thường không?
Đúng là mẹ nào con nấy!
Khúc Thiên Minh cười khẩy, nói giọng đấy trêu tức:
- Đồ ăn của mẹ con nhà các người, tôi nuốt không nổi!
- Anh hai, anh nói gì thế? Em là em gái anh mà!
Khúc Thuần Nhã chạy lại kéo tay Khúc Thiên Minh, định lôi vào bàn ăn nhưng bị hắn hất ra.
- Ai là anh hai của cô? Nói cho cô biết, cô vốn dĩ là con của người mẹ “vĩ đại” này và một người khác, trong người cô không chảy dòng máu của Khúc gia! Nếu không phải do tôi nhân từ cho các người ở đây thì sớm đã bị đuổi cổ rồi!
Khúc Thuần Nhã biết mình không thể thuyết phục được người anh này, ánh mắt cô ta lóe lên, ngồi thụp xuống sàn, bắt đầu khóc. Những giọt nước mắt của cô ta chảy ra lại càng khiến cho Khúc Thiên Minh thấy kinh tởm.
- Minh, con nói gì vậy? Con bé là em con mà!
- Em tôi!? Thực không dám nhận, một người không có cùng huyết thống thì sao là em tôi được? Em ruột tôi bị bà hại đến cả tang lễ của bà nội cũng không đến dự được, thủ đoạn của bà quá cao siêu rồi, tôi với không tới! Chỉ khổ bố tôi thôi, không ăn ốc mà lại phải đổ vỏ! Đáng lẽ ra nó phải là Trình Thuần Nhã chứ nhỉ!?
- Mày…
Trình Cơ tức giận mặt đen sì, không nói thêm được gì nữa. Mặc cho hai mẹ con đó đứng diễn cảnh tình mẫu tử thiêng liêng, Khúc Thiên Minh đi lướt qua họ, đi thẳng lên phòng thờ bố và bà hắn.
Thắp một nén hương, hắn đứng nghiêm trang, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy đau đớn:
- Bố! Bà! Con đã gặp được em gái mình rồi! Bây giờ em ấy là Hạ Thi Văn, vẫn là tên đó, chỉ đổi họ thôi! Hai người biết không, con bé cực kì xinh đẹp, giống như mẹ con vậy, một thiên thần sống! Hai người yên tâm, con sẽ đưa em ấy về gặp hai người, một ngày không xa nữa đâu, hãy cho con chút thời gian!
Ở bên ngoài, Khúc Thuần Nhã đã đứng đó nghe tất cả mọi chuyện, mặt chuyển đủ các màu, từ trắng rồi lại thành đỏ.
Vốn dĩ cô ta chỉ định len lẻn lên đây để nói chuyện với Khúc Thiên Minh, cô muốn hắn cưng chiều mình như hồi còn nhỏ. Nhưng từ sau khi cô ta bước vào cao trung, thái độ của Khúc Thiên Minh liền thay đổi. Hắn không còn chiều chuộng cô nữa, thay vào đó là ghét bỏ, mặc dù không mắng mỏ nhưng nhìn vào ánh mắt của Khúc Thiên Minh cô liền biết mọi chuyện đã khác!
Mặc dù biết mình vốn dĩ chả có chút dây dưa nào với Khúc gia, nhưng cô ta vẫn muốn giữ chặt lấy Khúc Thiên Minh, giữ lấy sự yêu chiều của hắn với một mình cô.
Nhưng lúc nãy cô nghe được cái gì rồi?
Cô ta về rồi! Hạ Thi Văn ư?
Nếu như vậy không phải Khúc Thuần Nhã và mẹ sẽ bị đuổi khỏi nhà sao?
Khúc Thuần Nhã không muốn! Dù bằng bất cứ giá nào, cô cũng phải làm cho Hạ Thi Văn này biến mất! Khúc Thiên Minh chỉ có thể của một mình cô, tiểu thư Khúc gia cũng chỉ có mình cô thôi!
Mặt Khúc Thuần Nhã hiện lên tia độc ác, việc này cô ta sẽ tự mình làm, hiện tại vẫn không thể để cho mẹ biết được! Nói rồi, cô chạy khỏi chỗ này, đi xuống dưới ngồi ăn cơm như không có gì xảy ra, nhưng thực chất trong đầu vẫn đang tính toán cách để hãm hại Hạ Thi Văn! Cô sẽ không để yên cho vị tiểu thư thực thụ của Khúc gia kia đâu, cứ đợi đấy, Hạ Thi Văn!