“Thích, trước khi biết anh ấy là người hồi bé mình đã thích anh ấy rồi. Bây giờ…lại càng thích!”
Cô trả lời không chút nghĩ ngợi. Thích chính là thích, chẳng có lý do gì là sai cả, tại sao cô lại không dám thừa nhận?
Như đạt được mong muốn, Diệp Tuyết Nhi khẽ nở nụ cười mãn nguyện. Cô đặt tay lên bàn tay của Hạ Thi Văn, giọng nói lúc này quả thật nghe rất giống những lời chúc phúc.
“Thi Thi, chỉ cần có câu này của cậu là đủ rồi! Có lẽ cậu chưa bao giờ thừa nhận tình cảm với ai nên cậu không hiểu. Hai người thực lòng yêu nhau, đến với nhau thì hoàn toàn không có chuyện gì là không cùng nhau đối mặt được!
Hiện tại, hai người cũng đã là vợ chồng rồi! Ngoài mình ra, cậu đã có thêm một người nữa để tin tưởng. Mình tin, anh ấy cũng giống mình, cũng lo lắng và yêu cậu nhiều không kém gì mình, vì vậy….chuyện tiếp theo hai người tự giải quyết nhá! Bà mai* như tớ phải đi về đây…”
Nói rồi, cô nháy mắt nở nụ cười gian, liếc mắt ra đằng sau. Hạ Thi Văn nghi hoặc quay đầu lại, trong đầu cô, hình ảnh một anh chàng trai mặc bộ vest trắng hiện ra, khuôn mặt góc cạnh nam tính giờ nở ra nụ cười dịu dàng, ánh mắt thâm tình nhìn cô.
Không sai! Người cô đang nhìn thấy chính là Tư Hạo Hiên! Tay anh còn cầm theo một bó đủ chín trăm chín chín đóa hồng đỏ làm cô ngẩn người. Mãi đến khi thấy Tuyết Nhi đã rút tay ra rồi té khẩn cấp, để lại hai người họ trên cái quán cà phê lãng mạn này, cô mới biết hóa ra mình bị lừa rồi!
Tư Hạo Hiên lúc này vẫn đứng đó, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt thâm tình của anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô….
Cả sáng nay anh ngồi trong văn phòng không là việc mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái hồ sơ tối qua anh cho người lấy từ hội sở tư nhân của Hạ gia về. Ngắm nhìn thật kĩ hồ sơ cùng tấm ảnh chân dung của cô bé Khúc Thi Văn đó. Tên cũng giống, mà nhìn mặt quả thật rất giống cô vợ nhỏ của anh.
Đúng cái lúc bực bội không biết nên làm thế nào thì Lưu Niên cùng với Diệp Tuyết Nhi lại chạy đến tập đoàn, vậy là anh mới nghĩ đến việc hỏi cô ấy. Lúc đầu, Tuyết Nhi một chữ cũng không kể với anh, nhưng sau đó lại thấy được anh đối với Hạ Thi Văn, là thật tâm, vì vậy cũng không nỡ gây khó dễ nữa, trực tiếp kể hết tất cả, hơn nữa còn vạch ra một kế hoạch để khiến chính Hạ Thi Văn tự sập bẫy.
Không phải vì Diệp Tuyết Nhi hoàn toàn tin tưởng anh, mà là từ trong mắt của Hạ Thi Văn, cô có thể nhìn ra được cô ấy thích cái tên này, nên dù cho có ghét anh, cô cũng không muốn nhìn hai người này tự ngược lẫn nhau.
Rõ ràng đều thích nhau như vậy, vậy mà đến bây giờ còn lằng nhằng dây dưa, quả nhiên người trong cuộc đều là người ngu ngốc, vẫn phải để Diệp Tuyết Nhi cô ra tay mới xong chuyện…
………………
Cô gọi với theo Tuyết Nhi, nhưng giờ cô ấy đã đi xa rồi. Trước khi đi còn quăng lại cho cô một cái nháy mắt khó hiểu. Được lắm, cô bạn thân của cô bây giờ vậy mà lại còn biết lừa cô rồi! Còn có cả đồng bọn thông đồng trước với nhau nữa chứ, đúng là quá đáng mà!
“Trùng hợp thật Thi Văn, trước khi biết em là cô bé đó, anh cũng đã bị em làm cho rung động rồi!”
Anh vừa nói, vừa ung dung tiến tới chỗ cô đang bối rối, quỳ một gối xuống, dáng vẻ giống y hệt như đang cầu hôn, đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười mãn nguyện, đưa tặng bó hoa cho cô.
Nhưng mà cô cũng không có dễ gì tha thứ cho anh được đâu nha! Thông đồng với bạn cô, sáng sớm nay lại còn dẫn Hạ Dĩ Hinh về chọc tức cô, cũng không biết ả ta và anh có thật sự đi ăn sáng với nhau không nữa!
Bây giờ lời nói của anh, cô quả thật không phân biệt được cái nào là giả, cái nào là thật!
Rõ ràng tối hôm qua còn nói cái gì mà kết hôn với cô là để trả thù, sau đó hôm nay lại nói trước khi biết cô là cô bé đó đã động tâm rồi, tin được không cơ chứ?
Cô không nói gì, chỉ tỏ thái độ chán ghét xoay lưng lại với anh, phải cho anh hiểu được chút cảm giác đau lòng giống như cô, nếu không sau này anh sẽ ỷ lại bắt nạt cô a!
“Hạ Thi Văn, em vẫn còn giận phải không? Anh xin lỗi mà, chỉ là lúc đó anh tức quá.”
“Một người chỉ trong vỏn vẹn một ngày mà nói ra những hai lời, không biết cái nào là thật thì sao tôi phải giận chứ!”
Hạ Thi Văn lạnh lùng nói.
“Hạ Thi Văn, anh thừa nhận. Thật sự lúc đầu có ý định tiếp cận em là vì cố ý muốn trả thù. Nhưng sau biết bao nhiêu chuyện xảy ra giữa chúng ta, anh đối với em một chút hận thù cũng không có, ngược lại còn trở nên quan tâm em hơn tất cả mọi thứ. Từ lúc em bước vào cuộc sống của anh, em còn quan trọng hơn tất cả những quy tắc của bản thân, thậm chí so tính mạng của anh với em, em còn quan trọng hơn cả. Cuộc sống của anh thực sự như có một bước ngoặt mới, lo lắng vì em, đến cả việc của tập đoàn anh còn không màng, trực tiếp giải quyết yêu cầu của em, chỉ cần em cười, trong lòng anh cũng thoải mái vô cùng.
Cho dù em không phải cô bé đó thì anh cũng thông suốt rồi! Cái gì mà trả thù, cái gì mà hợp đồng hôn nhân, anh đều không còn quan tâm nữa. Người anh quan tâm, duy chỉ có một mình em. Vậy nên em có thể xem xét, tha thứ cho anh, để anh có cơ hội trở thành người bên cạnh em không?”
Cô vẫn im lặng, không trả lời.
“Hay như vậy, giờ anh cũng đã trưa rồi, anh đưa em đi ăn, chúng ta nói chuyện thêm.”
Cô cảm động chứ, nghĩ đến những lời Tuyết Nhi nói trước khi rời đi, cô lại càng kiên định hơn.
Đúng vậy, nếu hai người thật tâm yêu nhau thì có chuyện gì lại không thể cùng nhau đối mặt được cơ chứ?
Hiện tại xem như hiểu nhầm đã được giải quyết, nhưng lỗi lầm của anh là hôm đó đã nói những lời quá quá đáng với cô, hôm sau lại còn dẫn về nhà một cô gái nữa, đương nhiên là anh sai! Vậy nên bây giờ bảo anh hạ mình làm gì anh cũng làm, chỉ cần cô không giận nữa là được!
“Ai nói muốn cùng anh đi ăn nói chuyện cơ chứ?”
Nói rồi, cô cầm túi xách định đứng lên thì liền bị anh chàng tổng tài nào đó hai tay bế bổng, giãy giụa cũng không nổi vì sức anh quá khỏe. Bó hoa hồng đẹp như vậy cũng bị anh ném lại ở đó, không thèm quan tâm đến…
“Anh…anh biết như vậy là đang bắt cóc không?”
“Bắt cóc thì bắt cóc. Dù sao…người anh bắt cóc là vợ mình, giấy trắng mực đen cũng đã thừa nhận rồi!”
“Nhưng tôi cứ không thừa nhận!”
Cô nghiến răng ken két. Rõ ràng lúc nãy cô đang đắc ý một phần, vậy mà giờ đã lại bị rơi vào thế bị động rồi?
Đối với anh, cô thật sự không thể làm gì được hả?
Giãy giụa một hồi rồi nhận ra cô không thể khiến anh buông xuống mà chỉ khiến cái bụng của cô càng kêu gào đấu tranh hơn, vậy nên cũng mặc kệ không quan tâm nữa, để mặc anh bế cô đặt vào trong xe rồi phóng đến một nhà hàng kiểu Tây sang trọng ở giữa trung tâm thành phố.
- Ngọt chưa ngọt chưa????