- Ông ngoại!
Hạ Thi Văn đẩy cánh cửa lớn màu vàng ngà rồi bước vào bên trong. Căn phòng rộng lớn được bao bọc bởi những giá sách cao tưởng chừng như ta đang ở trong một thế giới tri thức. Ở giữa căn phòng là một cái bàn làm việc màu gỗ đã hơi cũ, trên bàn là mấy chồng giấy mà ông ngoại của Hạ Thi Văn đang ngồi cặm cụi là việc, đây chính là thư phòng của ông ngoại cô!
Đây là cấm địa mà bình thường ông nếu không có việc gì hoặc là khi ông không gọi thì không ai được phép bước chân vào, ngoại trừ Hạ Thi Văn ra.
Không có việc gì thì cô sẽ vào đây đọc sách, nhưng chỉ một chút cô sẽ lại đi ra ngoài. Ai mà chịu được khi cả buổi cứ nhốt mình trong nơi thư phòng ngột ngạt bức bí này chứ!
- Thi Thi đấy hả? Vào đây nào!
Ông ngoại cô dừng bút, với tay tháo cặp kính đang đeo trên mắt rồi bỏ xuống mặt bàn. Lúc này đây Hạ Thi Văn mới dám nhẹ nhàng chạy đến bên ông. Cô bé 18 tuổi xinh đẹp, mặc một chiếc váy hai dây màu trắng thuần khiết, cầm trên tay một cốc trà còn đang nóng hổi, y như một cô thiên nga trắng tinh nghịch.
Hạ Thi Văn chạy lại chỗ ông ngồi, nhẹ nhàng đặt cốc trà xuống bàn cạnh bên đống giấy tờ lộn xộn mà ông đang làm. Choàng cả hai tay cô khoác chặt vào tay ông, đầu nghiêng về phía cánh tay ông, cười nhẹ nhàng, thỏ thẻ:
- Chắc ông làm việc giờ mệt rồi đúng không ạ? Đây là trà hoa cúc ông thích nhất do chính tay con pha đó. Ông nhân lúc còn nóng thì mau uống đi ạ!
Khóe miệng của ông ngoại cô nhếch lên, cười dịu dàng. Lấy tay xoa đầu Hạ Thi Văn đang ôm chặt lấy cánh tay của mình, nói:
- Cảm ơn cháu, Thi Thi. Nhưng mà ông đã chăm sóc cháu hơn 15 năm nay rồi, ông chả lẽ không hiểu cháu ư? Lại muốn gì nữa đây?
Cô nghe ông ngoại nói xong mà giật mình một hồi, sau bình tĩnh lại rồi nhưng trên nét mặt cô đã thoáng có sự lúng túng.
Sao ông lại biết được?
Bình thường cô vào thư phòng của ông chỉ biết lấy những tập truyện tranh ở trên giá sách xuống ngồi đọc, hôm nay cô lại tự tay mang trà vào, ông ngoại cô thấy bất bình thường là chuyện đương nhiên!
Cô thả hai bàn tay đang ôm chặt lấy cánh tay ông ra, đứng phắt lên, cô khoanh hai tay lại, nói với vẻ mặt phụng phịu:
- Tại sao chưa gì ông đã biết rồi vậy?
Ông cô ngồi ngả lưng ra ghế, nhắm mắt lại, vẫn trả lời cô bằng giọng ung dung:
- Ai bảo ông là ông của cháu chứ? Mẹ cháu đã sang Hà Lan làm việc, ở đây chỉ có ông gần gũi cháu nhất, vậy rốt cuộc cháu qua đây vì cái gì?
Mặt Hạ Thi Văn lúc này đã dịu đi, không còn phụng phịu nữa. Cô nũng nịu, tỏ vẻ xin xỏ:
- Ông ngoại, chỉ còn mùa hè này là con lên đại học rồi. Con cũng đã thi xong rồi, có kết quả rồi, mà kết quả của con đã đủ để vào trường Tinh Tú rồi. Ông cũng nên thực hiện lời hứa rồi chứ ạ?
Ông cô nghe đến đây thì bình tĩnh mở mắt, ngồi thẳng dậy, mặt đăm chiêu suy nghĩ một lúc. Quả đúng là khi Hạ Thi Văn chuẩn bị thi, ông ngoại cô đã hứa rằng nếu cô có thể vào được ngôi trường đại học Tinh Tú đứng đầu thành phố JK này, ông sẽ tặng cho cô một chuyến du lịch sang Hà Lan thăm mẹ cô.
Sở dĩ ông hứa với cô như vậy là vì từ sau khi không được gặp mẹ, Hạ Thi Văn không chịu học hành, toàn ngủ gật trên lớp nên thành tích học dần sa sút. Cô năm nào cũng đòi ông cho cô sang với mẹ. Bất đắc dĩ ông mới phải làm cách này, không chỉ vì lo cho tương lai của cô, mà còn vì ông rất yêu thương đứa cháu ngoại duy nhất này của mình. Ông tưởng rằng Hạ Thi Văn sẽ quên lời hứa đó, vậy nên ông lúc nào cũng lảng tránh, nhưng không ngờ rằng…
Dù thế nào ông cũng là người lớn, lời hứa đã nói ra không thể không thực hiện. Ông chìa tay ra với lấy chiếc ngăn kéo tủ, kéo ra một cách nhẹ nhàng. Lấy chiếc điện thoại ra, bật máy lên gọi cho trợ lí của mình:
- Tống Hành, đặt 1 vé máy bay khứ hồi sang Hà Lan vào ngày kia, về ngày 1-9. Ừm, đúng, tôi đã đồng ý cho Thi Thi sang thăm mẹ nó. Thông tin chuyến bay chuyển vào mail của con bé. Còn nữa, báo với Hạ Uyển giúp tôi nhé! Được, anh làm việc tiếp đi
Cúp điện thoại, ông quay lại nhìn Hạ Thi Văn đang đứng đó ngoan ngoãn chờ đợi, nói với giọng nghiêm nghị:
- Tống Hành đã giúp cháu đặt vé máy bay sang Hà lan sẽ khởi hành vào tối ngày kia. Ông đã đặt cả vé về cho cháu vào ngày 1-9 cháu phải quay về bên này để chuẩn bị nhập học. Lát cháu lên phòng thì nhớ kiểm tra máy tính, quản gia đã gửi giúp cháu vào mail rồi đó!
Hạ Thi Văn nghe xong không khỏi vui sướng, cô vui như đứa trẻ nhặt được viên kẹo vậy. Chạy đến choàng tay qua cổ ông, ôm chặt, nói với vẻ mặt vui sướng:
- Cháu cảm ơn ngoại nhiều! Biết ngoại thương cháu nhất mà!
Ông cô có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi sau lại lấy tay vỗ nhẹ lưng cô bé con, nói:
- Được rồi, được rồi! Đây là cháu xứng đáng nhận được mà!
Hạ Thi Văn thả tay đang ôm cổ ông ra, cười mãn nguyện, nói thêm:
- Vậy không có việc gì thì cháu lên phòng lấy thông tin, còn chuẩn bị đồ đạc nữa. Ông xong việc nhớ nghỉ ngơi đó ạ!
- Từ từ đã!
Không để cho cô bước ra khỏi cánh cửa thư phòng, Ông ngoại cô vội vàng lên tiếng
Hạ Thi Văn dừng lại, quay người nhìn ông với vẻ mặt ngơ ngác. Ông thấy cô đứng lại rồi thì quay người đi về phía cửa sổ to ở ngay sau chỗ bàn làm việc. Mặt đăm chiêu nhìn ra bên ngoài nói:
- Nếu cháu muốn đi sang thăm mẹ thì trước đó phải đồng ý với ta một điều kiện đã!