Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 89: Tôi Đếm Đến Ba Mau Mở Cửa






Mấy câu này quả thật rất giống với tác phong của nói chuyện của Thẩm An Nhiên, Lệ Đình Phong đặt Hạ Minh Nguyệt ở trên ghế sô pha: “Thím Vương, bà đi gọi điện thoại bảo bác sĩ Giang đến đây!”
Thím Vương liếc mắt nhìn Hạ Minh Nguyệt một cái, lập tức xoay người đi gọi điện thoại.

Thẩm An Nhiên bình thản nhìn tất cả hình ảnh ở dưới lầu, cô chưa bao giờ thực sự làm ra chuyện gì có lỗi với Hạ Minh Nguyệt, nhưng cô ta lại đào hố khắp nơi muốn đẩy cô vào chỗ chết.

“Thẩm An Nhiên, cô còn có gì muốn nói nữa không?” Ánh mắt Lệ Đình Phong giận dữ nhìn Thẩm An Nhiên.

Anh nhấc chân đi lên lầu, tiếng giày da giảm lên trên cầu thang giống như là đang dầm nát trái tim của Thẩm An Nhiên.

Lúc này dù cô có giải thích ra sao thì cũng sẽ thành lời nói dối, Lệ Đình Phong đang tức giận, anh sẽ không nghe Thẩm An Nhiên nói một câu nào.


Sắc mặt Thẩm An Nhiên trở nên tái nhợt cực kỳ.

Chỉ trong vài giây cô đã đưa ra quyết định, chạy trối chết về phòng ngủ khóa trái giữ chặt cửa lại, lưng cô run rẩy dùng sức đè lên cánh cửa.

“Thẩm An Nhiên, mở cửa ra.” Từ bên ngoài, giọng nói của Lệ Đình Phong giống như diễm vương bò lên từ địa ngục.

Thẩm An Nhiên thở hổn hển hít một hơi thật sâu, cô giơ tay lên căn trên mu bàn tay, giọng nói run rẩy: “Lệ Đình Phong, tất cả những chuyện này đều là Hạ Minh Nguyệt tự biên tự diễn, tôi không có đẩy cô ta, không tin thì anh có thể tự mình đi xem camera!”
“Tự biên tự diễn?” Lệ Đình Phong giống như nghe thấy câu chuyện cười, giọng anh lạnh lùng đầy châm chọc: “Cô cho là cô ấy giống như cô sao?”
Ở trong mắt của Lệ Đình Phong, tự biên tự diễn vẫn luôn là Thẩm An Nhiên, lúc trước cô ở trong bệnh viện giả vờ đáng thương lừa anh bị ung thư dạ dày.

Con người chính là như vậy, một người mà bạn luôn luôn tin tưởng bỗng nhiên có một hôm ấn tượng của bạn về người đó có một lỗ hổng, vậy thì tất cả những chuyện mà bạn đã từng xem nhẹ đột chốc giống như một cơn lũ lớn đập vỡ miệng cống, không thể cứu vãn được nữa.

Cũng giống như là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, càng đừng nói tới chuyện từ trước tới giờ Lệ Đình Phong không có nhiều sự tin tưởng với
Thẩm An Nhiên.

Thẩm An Nhiên giật mình, cô cứng người lại trong chốc lát, thì thào: “Tôi không đẩy cô ta.”
“Cô nói Minh Nguyệt vu oan cho cô, vậy những lời thím Vương nói không có khả năng cũng vu oan cho cô chứ.”
“Tôi có nói những lời đó, nhưng, nhưng tôi không đẩy cô ta…”
“Đủ rồi!” Giọng nói hung hãn của Lê Đình Phong cắt ngang lời cô đang nói: “Chỉ dựa vào những lời cô nói với Hạ Minh Nguyệt kia cũng đủ để cho cô chết một lần!”
Anh không nghĩ tới Thẩm An Nhiên lại có trí nhớ thấp như vậy, rõ ràng không lâu trước đây, anh đã cảnh cáo cô không được nhắm vào Hạ Minh Nguyệt.

Người con gái này thật sự là nhớ đòn không nhớ đau, sự tức giận trong ngực anh lan ra khắp nơi, đôi mắt Lệ Đình Phong híp lại toát ra một tia sáng sắc lạnh: “Thẩm An Nhiên mau mở cửa, tôi đếm đến ba.”
Mở cửa hay không mở đều có kết quả giống nhau, vậy thì vì sao cô lại không đợi Lê Đình Phong bình tĩnh hơn rồi cô mới đi ra bên ngoài?
Nhưng ngộ nhỡ Lê Đình Phong cũng giống như lần trước, tàn nhẫn nhất cô ở bên trong bồn ngày thì cô nên làm gì bây giờ? Người giống như Lệ Đình Phong sẽ không có chuyện gì mà anh không làm được.


“1…”
Giọng nói u ám lạnh lẽo từ bên ngoài truyền vào quấy rầy mạch suy nghĩ của Thẩm An Nhiên, hai tay cô siết chặt lại, trên trán đã túa ra một tầng môi hồi lạnh.

“2…”
Anh nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ, lửa giận sôi sùng sục trong lòng ngực, Thẩm An Nhiên lại dám không nghe lời anh?
Không đợi đếm tới ba, Lệ Đình Phong trực tiếp nhấc chân lên đá cửa, cánh cửa gỗ cực kì chắc chắn nhưng lại không chịu nổi cú đá đầy bạo lực của Lệ Đình Phong, cả cánh cửa vang lên loảng xoảng loảng xoảng, lung lay như sắp đổ.

Thẩm An Nhiên bị dọa sợ, cô không dám dựa vào cửa, ánh mắt cô đầy bất lực nhìn xung quanh, tìm kiếm xem có thể có gì đó để chặn cửa lại hay không
Đang định dọn sạch cái bàn học, còn chưa kịp đến gần, cánh cửa phòng trước mắt “Oành” một tiếng, cánh cửa vốn còn đang đóng chặt bằng nứt ra một lỗ hổng rồi lập tức vang lên đổ gục xuống.

Nhưng ngay lập tức Lệ Đình Phong đã giữa cánh cửa vừa bị anh đá văng đi, nhất thời Thẩm An Nhiên giống như con thỏ bị dọa cho hoảng sợ, có nhanh chóng trốn vào trong góc phòng, cả người đều run rẩy, hai mắt đầy sợ hãi.

Lệ Đình Phong sải chân bước vào trong phòng ngủ, vuốt mái tóc có hơi hỗn loạn, khi nhìn thấy Thẩm An Nhiên đang sợ hãi trốn trong góc phòng, miệng anh nhếch lên một nụ cười lạnh, kiềm chế lửa giận trong lòng, anh thản nhiên nói: “Thẩm An Nhiên, vì sao cô lại không thể ngoan ngoãn nghe theo những lời tôi nói như vậy? Cô rất muốn ăn đòn có đúng hay không?”
Lời nói của người đàn ông đầy thô tục nhưng khuôn mặt anh vẫn rất bình tĩnh.

Thẩm An Nhiên biết, hiện giờ anh càng bình tĩnh bao nhiêu thì càng chứng minh trong lòng anh có bấy nhiêu tức giận.

Thẩm An Nhiên sợ hãi, đôi môi run rẩy nói: “Thật sự tôi không đẩy cô ta… Tôi không có
Thẩm An Nhiên không dám ngẩng đầu lên nhìn, cũng không dám nhắm mắt, cả người cô ngồi trên mặt đất cuộn thành một ổ tròn giống như là con tê tế đang gặp phải nguy hiểm, ánh mắt cô hoảng sợ nhìn chằm chấm mặt đất.

Khi nhìn thấy bóng dáng đó cách cô càng ngày càng gần, cuối cùng một đôi giày da màu đen dừng lại dưới tầm mắt của cô.

Một luồng uy hiếp đến dọa người bao phủ cả người cô, Thẩm An Nhiên không thể hít thở nổi.


Lệ Đình Phong mệt mỏi ngồi ở trên giường, lấy bao thuốc lá trong túi ra châm một điều, đầu ngón tay nhẹ nhàng kẹp điếu thuốc rít một hơi, màu sương khói xanh trắng bao trùm cả khuôn mặt anh, ánh mắt hờ hững.

Trong phòng một mảnh im lặng, im lặng đến mức Thẩm An Nhiên có thể nghe thấy tiếng tàn thuốc rơi xuống của Lệ Đình Phong.

Lệ Đình Phong ngồi ở trước mặt cô, khói thuốc xộc vào mũi, khói thuốc màu cam rơi xuống đầu cô.

Thẩm An Nhiên có cảm giác cổ cô giống như bị một sợi dây thừng thắt lại, không thể hô hấp, áp lực từ trên người Lệ Đình Phong tỏa ra khiến cô khiếp sợ, dường như đập vụn lý trí của cô.

Chưa bao giờ cô thấy một Lệ Đình Phong khủng bổ như vậy, cô gần như cắn nát cánh môi dưới để khiến hàm răng mình ngừng run rẩy suýt chút nữa cô dùng lực căn chặt cánh môi dưới làm cho răng nanh run rẩy.

“Ngẩng đầu lên.”
Bả vai Thẩm An Nhiên co rúm lại, cô không nhúc nhích.

Trong mắt Lệ Đình Phong chợt lóe lên cái ảnh nhìn chết người: “Còn muốn tôi lặp lại sao?”
Bởi vì sợ hãi nên động tác của Thẩm An Nhiên cực kỳ cứng ngắc, cô từ từ ngẩng đầu lên, hốc mắt đã đỏ ửng.

Lệ Đình Phong cười lạnh một tiếng, anh tùy tay dúi điếu thuốc lên trên mặt đất, dùng chân nghiền nát nó, ánh lửa màu đỏ cam biến thành một đốm màu đen làm bẩn sàn nhà, anh đứng lên, chiều cao của anh gần một mét chín đứng ở trước mặt gần như là nhìn vào hai má tái nhợt của cô..