Lệ Đình Phong vừa nghe xong thì vô cùng căng thẳng: “Em đã nhớ ra được những gì rồi?”
Động tác lùi lại một bước đó thực sự làm tổn thương anh, lại thêm hơi thở không đều của cô, cùng với sắc mặt vô cùng khó chịu khi nhìn anh, cái ánh mắt đó, dường như tràn đầy sự sợ hãi.
Thẩm An Nhiên lắc đầu: “Không có gì, cảnh tượng rất mờ nhòe, chỉ là em láng máng nhớ ra một bóng dáng đang quỳ ở dưới mưa… đó là kí ức của em ư? Người đang quỳ ở dưới mưa kia là ai?” Thẩm An Nhiên nghỉ hoặc nhìn vào con mắt đen nhánh sâu thẳm của Lệ Đình Phong, dường như muốn tìm ra đáp án từ trong đôi mắt đó.
Lệ Đình Phong nhìn sâu vào đôi mắt sáng ngời của Thẩm An Nhiên, anh không dám đối diện với cô, nhưng anh biết, lúc này đây mình không được phép trốn tránh.
Thẩm An Nhiên lắp bắp hỏi tiếp: “Người dưới mưa đó là em phải không?”
“Không phải!” Cuối cùng Lệ Đình Phong đã khôi phục trạng thái bình thường chỉ trong chốc lát, tay anh đều là mồ hôi, thậm chí đến sống lưng anh cũng ướt đẫm mồ hôi, còn những vết thương kia dường như lại bắt đầu trở nên đau đớn.
“Đó không phải là em, em cảm thấy quen thuộc, có khả năng là do trước đây em xem qua bộ phim điện ảnh nào đó, hoặc là cảnh tượng ở đâu đó bị em nhìn thấy, sau đó vô tình lưu lại trong đầu mà thôi” Lệ Đình Phong cưỡng ép bản thân bình tĩnh trở lại, nhưng mà tim của anh thì vẫn cứ đập thình thịch.
Hóa ra anh cũng có lúc hoảng hốt lo sợ, cho dù chỉ là bởi vì Thẩm An Nhiên sắp nhớ ra gì đó.
Lần này Lệ Đình Phong không dám quỳ nữa, anh mau chóng nhặt cái điều khiển từ xa ở dưới đất lên, thế nhưng lại vì luống cuống mà làm lật cả một bàn toàn là bát đựng đầy hạt dưa.
Hạt dưa rơi đầy ra nền nhà, lẫn vào tấm thảm màu sẫm ở dưới đất, trông vô cùng rối mắt, Lệ Đình Phong lại cúi người xuống thu dọn, nhưng anh càng muốn thu dọn thì tay lại càng run mạnh, chỉ sợ rằng Thẩm An Nhiên vì một chút kích thích nhẹ nào đó mà nhớ ra hết tất cả.
Thẩm An Nhiên nhăn mặt nhìn từng hành động nhỏ của Lệ Đình Phong, cô đã bắt ép bản thân không nghĩ ngợi rồi, nhưng mà càng khống chế thì lại càng không nhịn được mà nghĩ.
“Em chỉ là thuận miệng hỏi thôi, sao anh trông có vẻ hoang mang thế?”.
||||| Truyện đề cử: Cục Cưng Có Chiêu |||||
Lệ Đình Phong không biết nên giải thích như nào, chỉ run rẩy mà bịa ra một lời nói dối: “Chỉ là quỳ quá lâu, vết thương hơi đau.”
Thẩm An Nhiên lập tức di chuyển ánh nhín, đỡ Lệ Đình Phong đứng dậy: “Đừng nhặt nữa, đợi tí nữa để thím Lưu dọn là được, anh mau ngồi lên sau đó cuộn ống quần lên cho em xem nào”
Vốn là vết thương trên chân của Lệ Đình Phong chỉ hơi đau mà thôi, không bị rách da chảy máu cho nên không nhiễm trùng.
Thẩm An Nhiên cuộn ống quần của anh lên nhìn, trên đầu gối đỏ ửng hiện rõ vết điều khiển từ xa bị đè lên.
“Đau lắm không? Có cần phải gọi bác sĩ không?” Thẩm An Nhiên ngồi ở trên đất, cô nhíu màu khiến cho vị trí giữa trán đều nổi lên những vết nhăn sâu hoắm, ánh mắt cùng giọng đều đều tràn đầy sự đau lòng.
Rất lâu trước đây, Thẩm An Nhiên cũng từng quan tâm anh như thế, trong mắt toàn là anh, nhưng anh lại đánh mất Thẩm An Nhiên đó rồi.
Mà bây giờ, khi anh tìm lại cô một lần nữa, thì anh luôn sợ mất đi.
Lệ Đình Phong đột nhiên nâng mặt của An Nhiên lên, sau đó mạnh mẽ mà hôn cô, không có ai biết được sự hoảng sợ của anh, việc cô mất ký ức trong vòng hai tháng nay khiến cho Lệ Đình Phong nhận thức sâu sắc được răng, anh không thể sống mà không có Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên chính là không khí đối với anh, tuy anh từng xem nhẹ sự tồn tại của cô, nhưng tới khi mất đi cô, anh mới bất giác phát hiện việc cô rời khỏi anh có thể khiến anh nghẹt thở.
Thẩm An Nhiên bị hôn tới mức không thở được, vỗ liên tục vào vai của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, há miệng tức giận như muốn nói gì đó, trên hàng lông mi trĩu nặng hạt lệ lóng lánh..