Ánh mắt lạnh lẽo của ông cụ Lệ quét qua hai người bọn họ: “Hiểu lầm gì, nói nghe xem nào”
“Thì hôm nay con tình cờ ăn cơm trưa với chị dâu, bị anh cả nhìn thấy rồi hiểu nhầm…
“Lục Cảnh Xuyên mày câm mồm!”
Ánh mắt của ông cụ Lệ lạnh xuống, quát lớn: “Tôi thấy người nên câm miệng là anh mới đúng, lại vì một người đàn bà mà ra tay đánh anh em ruột của mình, tôi thấy mấy năm nay anh quên hết gia giáo của nhà họ Lệ rồi.
Gia giáo của nhà họ Lệ có một điều chính là không thể làm chuyện theo cảm tính, cảm tính này có mấy loại, quan trọng nhất chính là không thể vì phụ nữ.
“Nó thì tính anh em ruột nhà ai, một đứa con hoang của tình nhân chứ mấy”
Lần này ông cụ Lệ giận thật rồi, tuy rằng chưa gặp người phụ nữ của Lệ Đình Phong nhưng nhìn từ biểu hiện của Lệ Đình Phong hôm nay mà nói, anh rất để ý người phụ nữ này, chỉ sợ đã trở thành cái thóp của anh rồi.
Ông cụ Lệ chậm rì rì bước đến trước mặt của Lệ Đình Phong, người già lưng cũng hơi còng rồi, nhưng cái khí thế ở trên cao đã lâu đó thì lại không còng, ông ta đứng trước mặt Lệ Đình Phong, đột nhiên vung tay hung hăng tát cho Lệ Đình Phong một cái.
Đầu của Lệ Đình Phong bị đánh nghiêng sang một bên, đầu tóc tán loạn, hai mắt đỏ bừng, lồng ngực hơi phập phồng.
“Anh đúng là làm mất mặt tôi”
“Nếu như ông cảm thấy tôi làm mất mặt ông, thì ông có thể tuyên bố với bên ngoài từ nay về sau không có đứa cháu này”
Ông cụ Lệ tức đến mức há mồm thở hổn hển: “Anh…”
“Tài sản của nhà họ Lệ hại chết bố mẹ tôi, ông tưởng rằng tôi vẫn còn hiếm lạ gì mấy đồng tiền dơ bẩn trong tay ông sao?” Tay Lệ Đình Phong hơi hơi dùng sức, vệ sĩ đang chế ngự anh dần đàn thả lỏng tay ra.
Anh lùi về sau một bước, ánh mắt chuyển từ ông cụ Lệ lên người Lục Cảnh Xuyên.
Anh biết thủ đoạn của những người trong nhà họ Lệ này, đặc biệt là ông cụ Lệ, sau khi biết anh để ý tới Thẩm An Nhiên, chỉ sợ sẽ âm thầm ra tay, còn cả người chú hai suốt ngày rình anh như hổ rình mồi kia nữa.
Có điều hiện tại nên giải quyết ông cụ Lệ trước đã.
Anh chỉ tay vào Lục Cảnh Xuyên: “Mày dám động vào.
người của tao thì tao sẽ đánh mày tới chết, cùng lắm thì cá chết lưới rách, đến lúc đó nhà họ Lệ mà mày luôn canh giữ chỉ sợ sẽ không có người kế thừa mà lọt vào tay một số tên vô dụng nào đó thôi’“
Lục Cảnh Xuyên nằm trên ghế sô pha, cười ho thành tiếng, không tiếng động nói với Lệ Đình Phong một câu: “Lệ Đình Phong, tôi đợi anh đến cầu xin tôi.”
Đến lúc so kè sự kiên nhẫn rồi, những bức ảnh và video anh ta nắm trong tay là con bạc duy nhất, Lệ Đình Phong càng để ý Thẩm An Nhiên thì con bạc trong tay anh ta càng quan trọng.
Anh ta nắm được cái thóp của Lệ Đình Phong rồi, ngược lại thì anh ta rất muốn nhìn xem Lệ Đình Phong sẽ lấy cái gì để tranh với anh tai Sắc mặt của Lệ Đình Phong vẫn nguội lạnh như cũ, dưới ánh đèn, mạch máu xanh nhạt ở hàm dưới toát lên vẻ lạnh lẽo.
Lệ Đình Phong nhìn cái miệng mấp máy kia của Lục Cảnh Xuyên, cặp mắt chim ưng của anh khẽ híp lại, điều này khiến cho khí thế vốn đã cô độc lạnh lẽo lại xa cách của anh ngày một ác liệt.
“Anh muốn vì một người đàn bà mà vứt bỏ nhà họ Lệ sao?” Lông mày của ông cụ Lệ nhíu chặt lại.
Năm tháng trừ việc khiến ông ta ngày một già đi thì không có thay đổi gì khác, cái khí thế áp đảo người khác toát ra từ trên người ông ta khiến tất cả những ai có mặt ở đó đều sinh ra sợ hãi.
Trong số những người này của nhà họ Lệ, nếu hỏi ông ta, người thừa kế mà ông ta xem trọng nhất là ai, thì câu trả lời vẫn là Lệ Đình Phong.
Phong cách làm việc của anh rất có khí phách năm xưa của ông ta, thậm chí còn hơn cả thế, tuy rằng mấy năm nay ông ta luôn miệng nói mặc kệ Lệ Đình Phong, để anh ở bên ngoài tự sinh tự diệt, nhưng sau lưng thì lại liên tục điều tra anh..