Sau khi đợi Lệ Đình Phong rời đi, quản gia liền kêu mấy người thím Trương đi nấu cơm.
Biết trên lầu xảy ra chuyện gì nên một người đàn ông như quản gia cũng không tiện đi lên bèn kêu thím Trương đi lên xem xét tình huống.
Thím Trương vừa bước vào phòng đã thấy cảnh này, trong tim khẽ xoắn lại, bà do dự một lát cuối cùng vẫn đi vào.
“Bà chủ cô vẫn ổn chứ?”
Thẩm An Nhiên không lên tiếng.
Thím Trương bước lên, nhẹ nhàng vén chăn lên, nhìn thấy vết thương ở trên cổ Thẩm An Nhiên thì đau lòng không thôi, nhưng lại không biết nên an ủi kiểu gì, qua một lúc thật lâu mới nhỏ giọng nói: “Bà chủ, nên ăn tối rồi, cô còn dậy được không?”
Có lẽ là do chăn bị vén lên, gió lạnh thổi vào nên Thẩm An Nhiên thấy hơi lạnh, cô rụt rụt vai, cuối cùng cũng có phản ứng.
Cô ngước mắt lên, hai mắt phủ đầy sương mù mờ mịt: “Không dậy được, cũng không có khẩu vị, cơ thể rất khó chịu”
Lòng của thím Trương rối như tơ vò: “Cơm vẫn phải ăn chứ, cô đợi tôi một chút tôi đi bưng lên đây”
Thẩm An Nhiên không lên tiếng, đợi khi Lệ Đình Phong hỏi đến mà biết cô không ăn thì chắc chắn sẽ làm khó bọn họ.
Thím.
Trương thở dài, xuống lầu bưng thức ăn lên, biết Thẩm An Nhiên không có sức, bà ngồi ở bên mép giường, cầm thìa bón cho Thẩm An Nhiên ăn.
“Bà chủ, cô ăn một chút đi, đừng để bụng đói như vậy”
Thẩm An Nhiên nhìn thức ăn được đưa đến bên miệng mình, cô không có chút khẩu vị nào thậm chí còn cảm thấy hơi buồn nôn.
Cô lắc đầu, giọng nói khàn đặc: “Cháu không muốn ăn, hôm nay có thể không ăn được không?”
Thím Trương dừng một lát, lắc đầu nói: “Ăn ít cũng được, không thể không ăn”
Thẩm An Nhiên há miệng, chết lặng mà nhai một miếng lớn rồi nuốt xuống, cô ăn được nửa bát con thì không ăn tiếp được nữa.
Thím Trương đặt bát xuống, làm ướt khăn sạch rồi lau mặt cho cô, sau đó vén lại chăn.
“Bà chủ, tổng giám đốc Phong rất yêu cô, cô đừng nghĩ nhiều nhé, giữa hai vợ chồng với nhau sẽ có cãi nhau, cái quan trọng là sau khi cãi xong phải tiếp tục sống với nhau như thế nào: Bên khoé miệng của Thẩm An Nhiên nhếch lên một nụ cười tự giễu: “Nếu như không sống tiếp được nữa thì sao?”
Thím Trương: “Vậy thì chia tay, làm tủi thân ai thì làm chứ không được để mình tủi thân.”
Thẩm An Nhiên nhắm mắt lại, chia tay nào có dễ dàng như vậy chứ? Đến tận hôm nay cô mới phát hiện Lệ Đình Phong là một người có dục vọng cố chấp, anh không bằng lòng buông tha cho cô, mà cô sau khi mất đi trí nhớ đến cả phản kháng cũng không thể làm được.
“Thím Trương, thím có thể ôm cháu một lát không?”
Thẩm An Nhiên mở mắt ra, không đợi thím Trương trả lời đã vươn tay ôm lấy rồi dụi dụi đầu vào eo bà.
Trong lòng thím Trương mềm nhũn, thuận theo lực của cô mà ngồi xuống, tay dịu dàng vuốt tóc cô.
“Thím Trương, thím có cảm thấy cháu sống rất vô dụng không? Sống rất mất mặt?” Cô không làm được gì, phải dựa vào Lệ Đình Phong mới có thể sống được.
Thím Trương lắc lắc đầu: “Không mất mặt, người hiểu chuyện như cô giờ không còn nhiều nữa rồi”
Tuổi tác của Thẩm An Nhiên cũng xêm xêm con gái bà, ở đây bà luôn coi Thẩm An Nhiên như người vai dưới mà chăm sóc cô.
Thẩm An Nhiên đẹp người đẹp nết, từ trước đến nay chưa từng thấy bọn họ là người giúp việc mà coi thường, có lúc cô còn vào phòng bếp phụ giúp nấu cơm, bởi vì mất trí nhớ nên cô làm mọi chuyện đều rất cẩn thận, hiểu chuyện đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng, rõ ràng chỉ mới hai mươi tư tuổi mà trên người cô đã tồn tại một sự trầm tĩnh không phù hợp với tuổi tác của mình.
Thẩm An Nhiên gối đầu trên đùi của thím Trương, nghiêng đầu nhìn bà, ánh đèn màu da cam chiếu rọi trên khuôn mặt của bà, nét mặt của bà rất dịu dàng, ánh mắt quan tâm của bà khiến cô cảm nhận được một tia ấm áp..