Người phục vụ mang từng món ăn lên bàn, sau món khai vị mới là món chính, các món ăn được nấu tại nhà hàng phương Tây này rất ngon, Thẩm An Nhiên nhịn không được mà ăn hơi nhiều.
Âm thanh tin nhắn từ điện thoại di động lại vang lên giữa chừng, là Lệ Đình Phong nhắc nhở cô phải uống thuốc.
Thẩm An Nhiên nhìn thấy sắp phải uống thuốc, khuôn mặt ngay lập tức buồn bã vô cùng, cô gọi người phục vụ mang một cốc nước ấm đến.
“Anh thấy em liên tục xem điện thoại di động, em đang gửi tin nhắn cho tôi” Thẩm An Nhiên nói: “Vì vậy đừng nói về cái gì mà anh muốn theo đuổi tôi nữa”
Thẩm An Nhiên vốn cho rằng Lục Cảnh Xuyên sẽ thấy khó mà lui khi cô nói ra những lời này, không ngờ rằng anh ta lại rút lui để đưa ra lời thỉnh cầu thứ hai.
“Vậy thì kết bạn chắc là được chứ? Em không cần phải quá bài xích anh đâu.”
“Tôi không thích kết bạn với người có mục đích với mình”
Bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo và cứng ngắc, ngay cả cặp đôi ngồi bên cạnh cũng chú ý tới.
Cũng may, đúng lúc này, người phục vụ mang một cốc nước tới, Thẩm An Nhiên nhận lấy và nói lời cảm ơn.
Sau đó cô lấy thuốc từ trong túi ra, một nắm thuốc với rất nhiều màu sắc.
Thực quản của Thẩm An Nhiên hơi nhỏ, lại còn bị viêm thực quản, khi người khác uống thuốc thì có thể trực tiếp nuốt hết, nhưng cô thì chỉ có thể uống một viên thuốc lại uống một ngụm nước.
Vì vậy mỗi lần cô đều uống thuốc sau khi ăn, đều sẽ uống nước để trôi thuốc.
Lục Cảnh Xuyên thích nghiên cứu thuốc, dưới tầng hầm nhà anh ta có một đống chai lọ và thuốc hoàn, anh ta nhướng mày, khi nhìn thấy đống thuốc trước mặt Thẩm An Nhiên thì cảm thấy rất quen mắt.
Dù sao cũng không đúng chuyên ngành, có một số loại thuốc nhìn rất quen, nhưng nhất thời anh ta lại không thể nhớ ra nổi tác dụng của chúng, nhưng có mấy loại thuốc chợt lóe lên trong đầu anh ta, càng nhìn càng thấy quen.
Đột nhiên anh ta nhớ ra điều gì đó, nhìn chằm chằm vào những chữ cái trên viên thuốc màu trắng trong tay Thẩm An Nhiên.
Đó là thuốc chống ung thư.
Thẩm An Nhiên bị ung thư sao?
“Em bị ốm à?”
Thẩm An Nhiên đáp: “Ừ” một tiếng Cô lại bắt đâu đấu tranh với viên thuốc trong tay, mùi thuốc trong miệng khiến người ta cảm thấy có chút buồn nôn.
Thẩm An Nhiên đã mất trí nhớ, chỉ e là đến chính cô cũng không biết mình bị bệnh gì.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô không chút né tránh: “Chẳng qua anh chỉ muốn quan tâm em một chút thôi, e là đến cả em cũng không biết mình bị bệnh gì”.