Người giúp việc mới thuê cũng đã đến, hai người giúp phụ trách nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa, một người quản gia, khoảng chừng bốn mươi tuổi.
Thẩm An Nhiên xuống lầu, nhìn thấy trong phòng khách có người lạ lập tức ngẩn người.
Lệ Đình Phong giới thiệu qua với cô một lượt: “Bên trái là thím Trương, ở giữa là quản gia Lý, phía bên phải là thím Lưu, bình thường anh phải đi làm lo sẽ không có ai chăm sóc cho em nên mới mời ba người họ đến, có chuyện cứ tìm quản gia Lý”
Thẩm An Nhiên gật đầu suy nghĩ, nếu như tay của cô không có vấn đề thì tốt rồi, cô có thể tự lo sinh hoạt được, cũng không cần phải thuê người giúp việc thế này.
Từ tận sâu bên trong Thẩm An Nhiên lộ ra vẻ cô độc, cũng đã quen với việc một mình, không thích trong nhà có thêm người giúp việc, nhưng tình hình hiện tại của cô khiến Lệ Đình Phong thật sự phải lo lắng.
Lệ Đình Phong thấy cô cúi đầu, đưa tay xoa gáy cô: “Sao thế? Không quen hả?”
“Ừm, có một chút”
Lệ Đình Phong cũng không biết nên an ủi cô thế nào, chỉ nói một câu: “Từ từ rồi cũng sẽ quen”
Con người chỉ có thể thích ứng với hoàn cảnh, chứ không thể khiến hoàn cảnh chiều theo ý mình được, Thẩm An Nhiên “Ừ” một tiếng, rồi theo bước Lệ Đình Phong xuống lầu.
Bữa sáng hôm nay có hai người làm, lúc ăn cơm, tay của Thẩm An Nhiên chỉ có thể dùng thìa và nĩa, cô cúi đầu, lông mi cong dài như cánh quạt nhỏ che nửa con mắt.
Ăn xong, Lệ Đình Phong đưa Thẩm An Nhiên đi dạo quanh một vòng, sự phát triển kinh tế ở thành phố Giang Nam tốt hơn ở Sài Gòn, dù đi đến đâu cũng thấy toàn là nhà lầu, cao ốc, mỗi một tuyến đường đều có thương hiệu nổi tiếng.
Con gái đi dạo phố lúc nào cũng thấy không đủ, nháy mắt đã đến buổi trưa, Lệ Đình Phong nhận điện thoại, quản gia hỏi buổi trưa anh có về hay không.
“Phải về chứ” Lúc Lệ Đình Phong trả lời điện thoại, ánh mắt vẫn dõi theo Thẩm An Nhiên, thấy dây giày của cô tuột ra, anh rất tự nhiên mà cúi người xuống, dùng đầu và vai kẹp lấy điện thoại, hai tay nhanh chóng buộc lại dây giày cho cô.
Suốt cả quá trình anh vẫn đang nói chuyện với quản gia, sau khi anh ấy buộc dây xong, điện thoại cũng ngắt.
Thẩm An Nhiên cảm thấy, trong lòng mình giống như có một bàn tay khế nắm chặt, trái tim cô được anh xoa dịu đến mềm mại, cô đưa tay chạm lồng ngực, ở đó có chút đau, không quá rõ ràng nhưng vẫn luôn lưu lại đó không cách nào tiêu tan.
Cảm giác này quá bất ngờ, giống như đây là lần đầu tiên cô được Lệ Đình Phong chiều chuộng.
“Vê nhà ăn cơm thôi” Lệ Đình Phong cất điện thoại đi rồi nắm lấy tay cô.
Thẩm An Nhiên thấy cánh tay vươn ra, trong đầu không biết nghĩ gì, lùi về sau tránh né.
Tay của Lệ Đình Phong ngượng ngùng đưa ra giữa không trung, ngây ngẩn một hồi sau đó mới phản ứng lại, hỏi: “Em làm sao vậy?”
Thẩm An Nhiên cũng không biết mình bị làm sao, đột nhiên lại bài xích anh, điều này khiến cô cho rằng bản thân lại phát điên rồi.
“Anh không hỏi ý kiến của em đã nói với quản gia là mình sẽ về nhà.”
Lệ Đình Phong thở phào, nói: “Vì nguyên nhân này mà em tức giận sao?” Anh tiến lại gần khuôn mặt Thẩm An Nhiên, giọng nói ôn hòa, hơi thở điềm đạm thoáng qua mặt cô.
Thẩm An Nhiên không lên tiếng, dùng hành động thực tế để chứng minh cô đang tức giận.
Dù sao thì được chiều chuộng nhiều cũng có chút ỷ lại, tay Lệ Đình Phong ôm lấy eo cô: “Em phải về nhà uống thuốc, lần sau ra ngoài chơi nhớ mang theo thuốc, như thế thì chúng ta sẽ không về nữa”
Thuốc của Thẩm An Nhiên rất nhiều, chỉ riêng thuốc dạ dày đã có mấy loại, mỗi lần uống thuốc phải uống một đống, không thể ngừng uống thuốc được..