Nhưng bây giờ anh muốn làm theo ý cô, cô muốn đi làm vậy thì anh sẽ sắp xếp cho cô một công việc nhẹ nhàng.
“Nếu em muốn đi làm thì cứ đến tập đoàn Đại Phong, em có thể lựa chọn bất kỳ một chức vụ nào cũng được”
“Thật sao?”
Lệ Đình Phong lập tức “Ừ” một tiếng.
“Vậy em muốn làm tổng giám đốc có được không?”
“Chỉ cần em muốn thì anh sẽ chuyển cổ phần của tập đoàn Đại Phong sang tên em ngay lập tức.”
Ánh mắt và giọng điệu của Lệ Đình Phong đều vô cùng nghiêm túc, Thẩm An Nhiên vội vàng lắc đầu nói: “Em chỉ nói đùa thôi thế mà anh lại tưởng là thật à? Hơn nữa em còn bị mất trí nhớ, cũng chẳng nhớ được cái gì nữa”
“Anh có thể dạy cho em”
“Thôi bỏ đi, ngay cả máy tính hay điện thoại em cũng không cầm được nữa rồi”
Trận tai nạn xe kia đã khiến cô bị thương vô cùng nặng, ngoài việc bị mất khả năng vận động và bị mất trí nhớ, cô còn cảm thấy khả năng ghi nhớ của cô giảm đi rất nhiều, phản ứng cũng chậm hơn, căn bản không thể đi làm như người bình thường được.
Thẩm An Nhiên chỉ đành chấp nhận phận làm con sâu gạo ở nhà vậy.
Sáng mai thì người giúp việc mà Lệ Đình Phong thuê mới đến đây, anh không biết nấu cơm nên đành phải gọi một bàn thức ăn ngoài.
Sau khi ăn xong, Lệ Đình Phong quen tay hay việc lập tức đi vào phòng tắm thả nước nóng.
Sau khi nước trong bồn tắm tỏa ra nhiệt độ vừa đủ thì anh bước ra ngoài, nhìn vào ánh mắt trốn tránh của Thẩm An Nhiên rồi vẫy tay.
“Mau đi vào tắm rửa đi”
Giọng nói trầm thấp của Lệ Đình Phong như chứa đựng một sự gợi cảm mê hoặc lấy lòng người.
Anh nhìn về phía Thẩm An Nhiên, ánh nhìn đó như được bao phủ bởi một tấm lưới ấm ấp, bao bọc lấy cô khiến cô không thể né tránh.
Đây không phải là lần đầu tiên Lệ Đình Phong tắm cho.
Thẩm An Nhiên, trong mấy tháng ở bệnh viện, mỗi ngày anh đều tự tay tắm qua cho Thẩm An Nhiên đấy.
“Để em tự tắm đi”
Mặc dù cô vẫn tự nhận mình là vợ của Lệ Đình Phong, giữa hai vợ chồng là sự chân thành, chẳng hề giấu nhau chuyện gì, nhưng mỗi lần anh chạm vào thân thể mình cô đều cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Lúc ở trong bệnh viện, sự phản kháng vô ý nghĩa này của cô đều diễn ra mỗi ngày, nhưng cuối cùng đều bị Lệ Đình Phong ôm cả người lên đi vào phòng tắm, sau khi cởi hết quần áo thì mới thả cô vào bồn tắm nước ấm.
Trong nước tắm có thuốc đông y, có thể làm giảm bớt sự căng thẳng.
Lệ Đình Phong nói tắm thì chỉ có tắm thôi, trong lòng anh không hề có một ý nghĩ nào khác.
Trên người Thẩm An Nhiên vẫn còn rất nhiều vết thương, những vết sẹo đã lành thì không thể nào xóa bỏ, cho dù có phẫu thuật bằng tia laser thì cũng để lại dấu vết mờ mờ mà thôi.
Mà những vết sẹo ở phía sau lưng cô thì chỉ có thể dùng từ dữ tợn để hình dung.
Những vết sẹo màu đỏ dữ tợn, nổi gồ lên trông giống như bị ăn mòn vậy, nhìn thấy những vết thương này thì Lệ Đình Phong lại nhớ đến hình ảnh cả người Thẩm An Nhiên toàn máu khi đó.
Cho dù đã nhìn bao nhiêu lần rồi nhưng lần nào anh cũng cảm thấy đau đớn.
Người thực sự hãm hại Thẩm An Nhiên là ai anh vẫn chưa điều tra ra, lúc đầu anh cứ nghĩ chuyện này là do Trần Gia Hành gây ra, nhưng lúc tìm được người thì ông ta đã chết rồi, hơn nữa hung thủ cũng không để lại bất cứ manh mối nào.
Thẩm An Nhiên cảm nhận được bàn tay run run của Lệ Đình Phong.
Tuy cô không nhìn thấy được đẳng sau lưng mình như thế nào nhưng cô có thể nhìn thấy phía trước cơ thể, ví dụ như những vết thương ở chỗ xương quai xanh hay trên ngực, những vết thương này đã nói cho cô biết, trận tai nạn xe mà cô gặp phải nguy hiểm đến mức nào.
Cô nghe nói lúc đó có một mảnh kính vỡ đâm vào bên trong xương quai xanh của mình, suýt chút nữa nó đã cắt đứt luôn động mạch của cô rồi.
May mắn là cô mạng lớn, trong trận tai nạn xe nguy hiểm như vậy nhưng mặt cô cũng không bị thương chỗ nào..