Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 280






Đợi tới lúc Thẩm An Nhiên ngủ, Triệu Việt liền gửi cuốn kịch bản nhỏ tới điện thoại của Lệ Đình Phong, sau đó hai người cùng nhau nghiên cứu xem có sơ hở gì không.

Nếu như Thẩm An Nhiên luôn ở trong Sài Gòn, vậy thì những sơ hở này sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện ra.

“Căn phòng ở thành phố Giang Nam đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
Ở nơi nào Lệ Đình Phong cũng có nhà cửa, người khác đi tới thành phố khác để công tác thì sẽ ở khách sạn, nhưng anh thì ở trong biệt thự.


“Đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chẳng qua thưa tổng giám đốc, không có ảnh kết hôn của anh và vợ, không thể cứ photoshop ảnh mãi được? Đem mấy tấm ảnh được chụp bởi các phương tiện truyền thông ra làm ảnh cưới thì cũng không ổn”
Ảnh kết hôn, hiện tại tới giấy chứng nhận kết hôn cũng là giả, Lệ Đình Phong bây giờ không biết phải lừa gạt Thẩm An Nhiên như nào để dẫn cô tới cục dân chính để tái hôn nữa.

Vừa nghĩ tới những điều này thái dương của anh đột nhiên giật mạnh: “Đợi sau này hãng nói tiếp vậy”
Mọi chuyện đều có cách giải quyết, vạn sự đều phải chuẩn bị sẵn, dùng bất biến đối phó với vạn biến.

Ngày hai mươi lăm tháng ba, sau khi Lệ Đình Phong đón Thẩm An Nhiên ra viện, nhanh chóng đưa cô tới thành phố Giang Nam.

Bên ngoài ánh nắng chói chang thêm một chút gió, Lệ Đình Phong lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh nên bọc cô kín như một cái bánh tét.

Khuôn mặt gầy gò bị ánh nắng chiếu vào trông trắng bệch, may là cô không cảm thấy nóng nên không có cởi ra.

Thẩm An Nhiên vốn dĩ vẫn muốn sau khi xuất viện thì đi chơi ở Sài Gòn nhiều hơn, tuy rằng nghe Triệu Việt nói bọn họ là vì công việc nên mới tạm ở lại Sài Gòn, nhưng mà cô luôn có cảm giác nơi đây vô cùng quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy năm trăm lần ở trong giấc mơ.


Cô không muốn rời khỏi, nhưng mà vừa mới xuất viện liền bị Lệ Đình Phong bắt ép thay quần áo rồi ép vào trong xe đi tới sân bay.

Chuyến bay vào buổi chiều, vừa hay ăn xong bữa cơm trưa ở bệnh viện, Thẩm An Nhiên không mang theo gì cả, vé máy bay ví tiền đều ở chỗ của Lệ Đình Phong, đến điện thoại cũng không có.

Quả chỗ kiểm tra an ninh, Thẩm An Nhiên ngồi đợi máy bay ở sảnh lớn, nhìn chiếc máy bay vừa mới đáp xuống ở bên ngoài, cảm thấy mọi chuyện vừa xảy ra cũng khá đột nhiên.

Cô mất đi tất cả sự kiểm soát, bị ép đi theo Lệ Đình Phong, trừ người đàn ông này ra, cô dường như không còn lại gì cả.

Cô cảm thấy vô cùng bất an, như là một đứa trẻ bị vứt bỏ lại để trông nhà, chỉ sợ bị người khác bỏ rơi lại chỉ còn một mình.

Nếu như Lệ Đình Phong đột nhiên không cần cô nữa, vậy cô còn lại gì?
Mất đi ký ức, cô chẳng là gì khác ngoài một tờ giấy trắng.


Thẩm An Nhiên có chút không vui, miệng lẩm bẩm nói: “Rõ ràng anh nói sau khi ra viện sẽ đưa em đi dạo phố”
Lệ Đình Phong dịu dàng an ủi cô: “Đúng thế, bây giờ em ra viện rồi, anh đưa em trở về thành phố Giang Nam chơi, muốn đi đâu anh cũng đi với em, ở đó mới là ngôi nhà đích thực của chúng ta”
Lời nói thì dễ nghe nhưng Thẩm An Nhiên vẫn cảm thấy không phải là vì chuyện đó, cô cảm nhận rõ ràng rằng Lệ Đình Phong đang giấu cô chuyện gì đó.

Không phải thành phố Giang Nam mới là nhà của cô ư?
Nhưng cảm xúc mà nơi ấy mang đến cho cô lại không sâu đậm như Sài Gòn, lẽ nào là vì cô đã xảy ra vụ tai nạn xe ở Sài Gòn?
Thẩm An Nhiên cảm thấy bất mãn bởi vì Lệ Đình Phong đã tự quyết định đưa cô trở về thành phố Giang Nam.

Khi lên khoang hạng nhất của máy bay, cô đội mũ và nhìn ra bên ngoài, sau đó cô lại giận dỗi và không thèm đếm xỉa đến Lệ Đình Phong nữa..