Lúc Thẩm An Nhiên nghe nửa câu đầu còn tưởng rằng Lệ Đình Phong không muốn có con nên hai người mới không có, nhưng sau khi nghe xong nửa câu sau thì đã lập tức hiểu ra, cô ngượng ngùng nói: “Không… Không sao đâu, chúng ta còn trẻ, chuyện con cái nói sau đi.”
“Còn người thân của em thì sao?”
Lệ Đình Phong nói: “Em là một đứa trẻ mồ côi, không có người thân cũng không có bạn bè.”
Thẩm An Nhiên mở miệng, cổ họng nghẹn lại có chút đau, cô tự lẩm bẩm: “Em không có người thân? Không có bạn bè sao?”
Đôi mắt trong trẻo của Thẩm An Nhiên giờ đã bị che phủ bởi một màn sương, trông giống như pha lê.
Lệ Đình Phong đau lòng, ôm cô vào lòng: “Anh chính là người thân của em”
“Vậy làm thế nào mà hai chúng ta có thể ở bên nhau?” Cô vô cùng khó hiểu, cô xuất thân từ trại trẻ mồ côi không có bố lẫn mẹ, sao mười mấy tuổi đã quen biết được Lệ Đình Phong?
Lệ Đình Phong là người đứng đầu trong bảng xếp hạng người giàu nhất, một người ở trên trời một người dưới đất, mối quan hệ giữa hai người có quăng tám sào cũng không tới mà?
Lệ Đình Phong sao có thể cưới cô được chứ?
Hơn nữa những gia đình giàu có quyền quý không phải chú trọng nhất là môn đăng hộ đối sao? Trong đầu Thẩm An Nhiên đột nhiên hiện lên một cảnh của vở kịch Cô bé Lọ Lem.
“Triệu Việt không nói với em sao? Chúng tôi đã gặp nhau trong một bữa tiệc.”
“Một bữa tiệc trong trường học sao?” Thẩm An Nhiên hỏi dò.
“Bỏ đi”
“Vậy đến lúc đó anh có thể đưa em đi xem thử được không? Em muốn nhanh chóng nhớ ra” Thẩm An Nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Lệ Đình Phong không lên tiếng, anh cúi đầu ngây ngốc nhìn Thẩm An Nhiên, rõ ràng ánh mắt trước mặt này là ánh mắt trong trẻo của Thẩm An Nhiên, nhưng anh lại bất giác nhìn thấy ánh mắt Thẩm An Nhiên quật cường lạnh lùng kia.
Nói càng nhiều thì càng sai, e rằng vòng vo rồi đâu lại vào đấy.
“Nếu không thể nhớ được thì em cứ quên đi, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu, anh sẽ dẫn em thích nghỉ những cái mới”
Nhưng em…
Thẩm An Nhiên còn muốn nói gì đó thì lại bị Lệ Đình Phong sờ sờ đầu rồi cắt ngang: “Em vừa mới tỉnh lại, nghĩ nhiều sẽ không tốt cho não đâu.
Thẩm An Nhiên chỉ có thể bất đắc dĩ dừng lại: “Vậy nơi này là nơi nào?”
“Bệnh viện Sài Gòn, nhà của chúng ta ở thành phố Giang Nam, chờ em xuất viện thì chúng ta sẽ trở về” Anh thật sự không yên tâm để Thẩm An Nhiên ở lại Sài Gòn, nơi này là nơi cô lớn lên nên có quá nhiều thứ quen thuộc.
Thẩm An Nhiên cũng không nghĩ nhiều, lập tức gật đầu đồng ý.
Lệ Đình Phong gọi cháo và một số món ăn kèm để Thẩm An Nhiên dễ tiêu hóa, Thẩm An Nhiên vừa tỉnh lại nên cũng không đói lắm, nhưng nếu cô không ăn thì sẽ tiếp tục đối mặt với đàn ông này.
Mặc dù Lệ Đình Phong rất quan tâm đến cô, cách nói chuyện cũng vô cùng cẩn trọng, nhưng cô luôn cảm giác áp lực, khiến cô có chút lo lắng.
Thẩm An Nhiên muốn tìm cớ để Lệ Đình Phong trở về làm việc, nhưng anh lại không đi, một ngày ba bữa đều ở đây, ngay cả cô đi vệ sinh cũng phải đi theo cô khiến cô khó chịu.
“Em có lạnh không?” Bây giờ đã là tháng ba, nhưng thời tiết ở Sài Gòn vẫn luôn ẩm ướt lạnh lẽo, đến bây giờ vẫn giống như đang là mùa đông, mà Thẩm An Nhiên lại sợ lạnh.
“Không lạnh, bật điều hòa Lệ Đình Phong đặt một cái bàn nhỏ lên giường, sau đó mở từng hộp thức ăn ra, những món ăn bình thường thơm phức xộc vào mũi.
“Mùi vị của những món ăn được giao đến cũng không tệ, anh đã ăn mấy món này mấy tháng nay” Lệ Đình Phong vừa nói vừa bưng cháo lên, chuẩn bị tự mình đút cho Thẩm An Nhiên ăn..