Lệ Đình Phong quyết định sẽ lừa gạt tất cả, anh ngồi trên băng ghế dài bên ngoài phòng bệnh nghe Triệu Việt nói láo, trong lòng vừa cảm thấy đau lòng, nếu bọn họ giống như những gì đang nói thì tốt biết bao?
Tiếc rằng những lời nói dối tốt đẹp chỉ lừa được Thẩm An Nhiên chứ không thể lừa được anh, từ nay về sau, từ nay về sau bọn họ phải sống trong những lời nói dối giả tạo.
Trong phòng bệnh, Triệu Việt lải nhải nói: “Cô chủ, cô đừng dùng việc mất trí nhớ làm lý do để bắt anh ấy chịu trách nhiệm.
Hơn một trăm ngày cô ngu mê mang sau tai nạn giao thông, cô đã nhiều lần vào phòng cấp cứu, tổng giám đốc Lệ suýt nữa đã đi cùng cô rồi”
“Nếu cô muốn rời khỏi anh ấy, anh ấy nhất định sẽ nổi điên mất!
“Hãy chăm sóc cơ thể mình thật tốt, muốn hỏi gì thì có thể hỏi chồng cô”
Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng bên ngoài, Thẩm An Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đó, bóng người vừa nãy còn ở đó né tránh, Thẩm An Nhiên mím đôi môi khô khốc của mình, lẩm bẩm: “Tôi biết… tôi sẽ từ từ thích nghỉ với việc này”
“Vậy… tôi gọi tổng giám đốc Lệ vào nhé?”
Thẩm An Nhiên do dự một chút sau đó gật đầu đồng ý.
Khi Triệu Việt đi ra ngoài, Lệ Đình Phong liền bước vào, giống như lo lắng răng cô sợ mình, đứng ở một khoảng cách an toàn nhìn cô.
Thẩm An Nhiên có chút không thoải mái khi bị nhìn chằm chăm, chỉ vào cái ghế trước giường: “Có một cái ghế anh ngồi xuống đi, còn có nước, anh có thể tự mình đi lấy nếu khát”
Một tia sáng lóe lên trong mắt Lệ Đình Phong, như thể bầu trời đen tối đột nhiên chiếu sáng cả thế giới khi một ngôi sao băng vụt sáng.
“Em có muốn uống nước không?” Lệ Đình Phong hỏi, giọng nói khàn khàn, có thể nghe ra gần đây rất mệt mỏi.
Thẩm An Nhiên gật đầu.
Lệ Đình Phong vội vàng lấy cốc ước của Thẩm An Nhiên đi rót nước, thử nhiệt đột để chắc chắn không bị bỏng miệng rồi đưa tới cho cô.
Thẩm An Nhiên duỗi tay ra định nhật lấy, Lệ Đình Phong nói: “Tay của em bị thương, để anh đút cho em”
Nghe người đàn ông nói sẽ đích thân đút cho cô uống nước, Thẩm An Nhiên có hơi không được tự nhiên, đối với cô bây giờ Lệ Đình Phong đã là một người xa lạ.
Nhưng khi nghĩ đến những gì Triệu Việt nói, Thẩm An Nhiên vẫn mở miệng, miệng cô hơi khô cho nên đã uống hết nửa cốc nước.
“Không uống nữa”
Lệ Đình Phong đặt cốc xuống và ngồi xuống chiếc ghế gần cô nhất.
Thẩm An Nhiên vẫn đang cầm trên tay tờ giấy kết hôn, cô nhìn người đàn ông đẹp trai sạch sẽ, tuấn mỹ bất phàm trên tờ giấy kết hôn, sau đó nhìn về phía Lệ Đình Phong, là cùng một người.
Nhưng Lệ Đình Phong bây giờ, trên cằm râu ria màu xanh mọc ra, tóc tai bù xù, ánh mắt tràn đầy tơ máu.
Bây giờ cô tin tám mươi phần trăm những gì Triệu Việt nói, mặc dù cô không quen với Lệ Đình Phong, nhưng không khó để nhận ra rằng anh thực sự quan tâm và yêu cô.
Ví dụ như ly nước vừa rồi đã được kiểm tra cẩn thận, và phương pháp mớm nước cho cô.
Ánh mắt của hai người va chạm vào nhau, trong lòng Thẩm An Nhiên rung động, cô sợ hãi dời mắt đi.
Lệ Đình Phong: “Cơ thể vẫn không thoải mái?”
Thẩm An Nhiên lắc đầu: “Vẫn ổn, nhưng đầu óc có chút đờ đẫn: Nhà thôi miên cho biết khi Thẩm An Nhiên tỉnh dậy sẽ có một số phản ứng ngược, nhưng đó là điều bình thường.
Lệ Đình Phong năm lấy tay cô: “Hai ngày nữa là được rồi, em có gì ăn không? Tôi sẽ cho người một lát giao tới: Thẩm An Nhiên nhìn côn tay hai người nắm lấy nhau, vẻ mặt có chút khó chịu: “Vậy tôi có thể ăn đồ chua chua nóng hổi được không? Tôi cảm thấy trong miệng rất đắng”
“Không được, em không thể ăn đồ cay nếu có vấn đề về dạ dày, chưa kể cơ thể em còn chưa lành hẳn cho nên em nên ăn những món thanh đạm hơn khi em vừa tỉnh”.