Một tiếng sau, Thẩm An Nhiên cuối cùng cũng được đưa khỏi phòng cấp cứu, khuôn mặt cô vẫn nhợt nhạt như trước, đôi môi xanh xao, dù đang say ngủ nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt vào nhau tựa như cô đang giãy giụa trong một cơn ác mộng nào đó.
Một Thẩm An Nhiên yếu ớt như vậy lại lần nữa đâm vào tim Lệ Đình Phong, Thẩm An Nhiên chỉ mới tạm thời qua cơn nguy hiểm, tình trạng như ngày hôm nay sau này có lẽ vẫn sẽ xảy ra.
Còn có bệnh của cô, ung thư dạ dày thời kì cuối không có thuốc chữa, không ai biết cô sẽ sống được đến bao lâu.
Bác sỹ nói rõ tình trạng hiện tại của Thẩm An Nhiên cho Lệ Đình Phong, ánh mắt Lệ Đình Phong chăm chú nhìn vào Thẩm An Nhiên, cả người như đã bay đến nơi nào.
Cuối cùng vẫn là Triệu Việt đứng bên cạnh ghi nhớ lại tất cả, suy cho cùng, tất cả những tổn thương Thẩm An Nhiên phải chịu đã vượt qua sức chịu đựng của một người bình thường.
Những tổn thương trong lời của bác sỹ một là chỉ ung thư dạ dày, hai là chỉ năm viên thuốc được đưa vào đầu của cô.
Ung thư dạ dày được phát hiện vào một năm trước khi cô đi bệnh viện kiểm tra, có thể kiên trì đến lúc này không dễ dàng gì.
Mà năm viên thuốc phá hủy thần kinh kia lại khiến thân thể cô tổn hại càng thêm nặng nề.
Ngoài ra bởi vì trước đây Thẩm An Nhiên cũng có khuynh hướng trầm cảm, bây giờ dưới sự tác động của thuốc, thần kinh đại não của cô rất yếu ớt.
“Sẽ có hậu quả như thế nào?” Lệ Đình Phong hỏi, anh chấp nhận gánh chịu mọi kết quả, dù cho sau này phải đối diện với một kẻ điên không bình thường chỉ cần Thẩm An Nhiên không chết là được.
Nhưng suy nghĩ của Lệ Đình Phong đơn giản quá rồi.
Bác sỹ nói: “Hàm lượng của năm viên thuốc đó tỉnh thần và trí tuệ cô Thẩm mơ hồ không rõ ràng, kí ức hỗn loạn”
“Kí ức hỗn loạn là sao?”
“Chúng tôi đưa ra chẩn đoán sơ bộ, có thể sẽ xảy ra hai trường hợp, trong trường hợp tốt thì quên hết tất cả, nếu như trường hợp xấu xảy ra thì sẽ giống như vừa rồi, chỉ nhớ những chuyện đáng sợ.”
“Sợ hãi” là cảm xúc tiêu cực không thể tránh khỏi, thế nhưng nếu như một người lúc nào cũng trong trạng thái sợ hãi, lo lắng, lo âu, sợ sệt thì kể cả Thẩm An Nhiên không mắc ung thư cũng sẽ chết.
“Làm thế nào để cô ấy quên hết tất cả” Lệ Đình Phong chìm trong suy nghĩ, nếu như Thẩm An Nhiên quên hết tất cả liệu rằng hai bọn họ có thể bắt đầu lại từ đầu?
Nếu như cô thật sự mất trí nhớ rồi, lần này đối lại anh sẽ thích cô, bảo vệ cô, không để cô chịu đựng bất cứ tổn thương nào nữa”
Sau đó bác sỹ lắc đầu: “Những điều này chúng tôi không thể điều khiển được, anh Lệ, chúng tôi đề nghị anh tạm thời tránh mặt một thời gian, tôi sợ khi cô Thẩm tỉnh lại nhìn thấy anh…” những lời tiếp theo không cần nói cũng hiểu.
Lệ Đình Phong gật đầu, anh không thể đến bên cô khi cô tỉnh lại, cũng không biết bao giờ cô mới có thể tỉnh lại, anh không dám ở lại phòng bệnh chỉ dám ra ngoài đứng ở một nơi xa xa nhìn cô.
Bác sỹ tâm lý của bệnh viện đến làm trị liệu cho Thẩm An Nhiên, nhưng tình trạng của cô và những bệnh nhân mắc bệnh †âm lý khác không giống nhau.
Bất kể là thân thể hay tâm lý cô đều từng chịu những tổn thương, những thứ đó khắc sâu trong lòng cô không thể tan biến, chỉ nghĩ đến thôi cũng đau đớn tận tâm can.
Chỉ cần nhìn thấy người khác Thẩm An Nhiên liền sợ hãi mà hét lên, khi nhìn thấy bác sỹ cầm thuốc an thần định chích cho cô thì cô lại càng sợ hãi cầu xin.
“Đừng tiêm mà, tôi sợ đau…”
Lệ Đình Phong đứng ngoài cửa cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, lời cầu xin của Thẩm An Nhiên như một lưỡi dao sắc bén đâm từng nhát từng nhát vào trái tim anh, lục phủ ngũ tạng be bét máu..