Nhưng anh nhớ rõ, lúc anh ôm Thẩm An Nhiên, một vật sắc nhọn giống như một cái móc bạc đã quẹt qua cô ở ngay chỗ này.
Tay của Lệ Đình Phong mất kiểm soát run lên, cảm giác từ đầu ngón tay truyền đến gồ ghề không bằng phẳng.
Lúc chạm vào những vết thương đó, đầu ngón tay của Lệ Đình Phong giống như bị bỏng.
Thần kinh căng như dây đàn, giống như có một tảng đá đè nặng lên vai khiến người ta nghẹt thở, tim của Lệ Đình Phong cảm giác như đang bị dao cắt.
Thượng đế đã trừng phạt sự tự phụ của anh bằng cách tàn nhẫn nhất.
Điện thoại trên bàn reo lên, Lệ Đình Phong đưa mắt nhìn sang, là Hạ Minh Nguyệt gọi cho anh.
Một sự mệt mỏi khó tả dâng lên trong lòng, Lệ Đình Phong cuối cùng cũng bắt máy.
“Có chuyện gì?” Giọng anh khàn đặc.
Hạ Minh Nguyệt cũng thấy được điều đó qua điện thoại, lo lắng hỏi: “Đình Phong, giọng của anh sao lại khàn như vậy? Có phải anh bị cảm lạnh rồi không?”
“Không có, em gọi anh có chuyện gì không.”
“Thẩm An Nhiên được cứu rồi?” Giọng điệu của cô ta ngập tràn nghi vấn lại càng không cam lòng.
Cô ta không ngờ rằng số mệnh của Thẩm An Nhiên lại lớn như vậy, vậy mà không bị hành hạ đến chết.
Điện thoại lập tức im bặt, Hạ Minh Nguyệt nhận ra giọng điệu của mình thì nhanh chóng đổi chủ đề: “Cô ấy thế nào?”
Lệ Đình Phong không muốn nói nhiều với cô ta: “Không có chuyện gì, anh cúp máy đây”
“Cạch…” Âm thanh cúp máy trong điện thoại vang lên, Hạ Minh Nguyệt nắm chặt điện thoại ép bản thân mình bình tĩnh lại.
Lệ Đình Phong không nói về tình hình của Thẩm An Nhiên, có phải Thẩm An Nhiên đang trong tình trạng nguy kịch?
Ánh mắt Hạ Minh Nguyệt u ám nghĩ: Nếu thực sự như vậy thì quá tốt.
Thoáng chốc đã nửa tháng trôi qua, mười lăm ngày này.
Thẩm An Nhiên vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, ngược lại còn nhiều lần rơi vào nguy kịch phải làm cấp cứu.
Lệ Đình Phong thoáng chốc đã sụt mất mười ký, cả người gầy sọp đi.
Anh luôn có mặt mỗi khi Thẩm An Nhiên làm phẫu thuật cấp cứu, và dần dần trở nên tuyệt vọng qua từng ngày.
Không ai biết khi nào cô sẽ an toàn, khi nào cô sẽ tỉnh lại, hay sẽ mất đi trong cuộc phẫu thuật nào.
Cuộc phẫu thuật từ sáng đến tối lần này, Lệ Đình Phong dựa vào tường hút thuốc, hai ngón tay run rẩy giữ lấy điếu thuốc, tàn thuốc cháy đến ngón tay anh cũng mặc kệ, mãi đến khi nó tắt hẳn anh mới từ từ hồi hồn.
Đối mặt với sinh tử, kẻ mạnh có lợi hại đến đâu cũng phải bất lực.
Thẩm An Nhiên gặp nguy hiểm hết lần này đến lần khác nhưng anh lại không làm gì được.
Anh đột nhiên ngồi xổm xuống đất, cảm thấy bản thân mắc kẹt trong một cơn ác mộng không thể nào thoát ra.
Anh ôm đầu, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, cả trái tim lạnh đến mức không thể tự ấm lại..