Từng câu chất vấn của y tá giống như từng quả bom ném mạnh vào đầu Lệ Đình Phong.
Sự việc đã trôi qua, mọi thứ đã đi theo chiều hướng mất kiểm soát, một cơn ớn lạnh chạy từ lòng bàn chân đến sau gáy anh.
Anh muốn phản bác lại nhưng không thể nói nên lời, khuôn mặt mờ mịt của anh đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ.
Dù không tin thế nào đi nữa, anh cũng biết mọi chuyện hoàn toàn khác với những gì anh nghĩ ban đầu, Thẩm An Nhiên cô ấy thực sự mắc bệnh ung thư dạ dày.
Ngay từ đầu cô đã không nói dối anh.
Lệ Đình Phong đột nhiên nhớ lại những gì Thẩm An Nhiên đã nói khi dựa vào lưng anh đêm đó.
“Lệ Đình Phong, em sắp chết…”
“Em bị ung thư dạ dày, có thể không sống quá một năm”
“Nếu ngay từ đầu em đã không nói dối anh thì sao? Lệ Đình Phong, anh thực sự rất thông minh, không cho em cơ hội lừa anh gì cả.
Anh…cứ nghĩ như vậy trong suốt đời đi”
“Anh có thể trở về Bán Thành lấy thuốc của em tới đây được không? Đó là thuốc kéo dài mạng sống của em…”
Mấy thứ mà anh tự mình cho rằng là sản phẩm linh tinh đã bị anh vứt đi từ lâu, nhưng không ngờ đó thực sự là thuốc cứu mạng của Thẩm An Nhiên!
“Nếu anh không tin những thứ này, vậy anh còn muốn lừa mình dối người đến bao giờ, chẳng lẽ anh muốn cô ấy bệnh tình nguy kịch anh mới tin hay sao? Anh Lệ, đến lúc đó anh sẽ thật sự hối hận” Cô ý tá bởi vì mệt mỏi mà khàn cả giọng, từng chữ nói ra đều day dứt tâm can.
Lệ Đình Phong quay về phía Thẩm An Nhiên, anh rút cánh †ay mình ra, lần này anh thoát ra một cách dễ dàng.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, không còn chút sự sống của Thẩm An Nhiên, anh không chống đỡ được nữa ngã về phía trước, đầu gối khuyu xuống, hai chân quỳ mạnh xuống mặt đất.
Đầu gối truyền đến cơn đau nhói, Lệ Đình Phong bây giờ mới tỉnh táo lại.
Anh nhẹ nhàng vén tay áo nhìn ngón tay của cô, đồng tử anh lập tức co rút, tim anh giống như bị ai đó xé nát.
Trong ấn tượng, bàn tay của Thẩm An Nhiên trắng nõn, những ngón tay ngọc ngà mảnh khảnh lướt trên dây đàn, đầu ngón tay luôn nhuộm một màu hồng nhạt.
Nhưng bàn tay của cô trước mắt quấn đầy băng gạc, đầu ngón tay đều là những lỗ kim dày đặc.
Thế giới ngâm, trên bàn mổ vẫn còn những vết máu chưa khô.
Tay đã thế này rồi, Lệ Đình Phong không dám vén áo cô lên, nghĩ đến bác sĩ đã nói có hơn một trăm vết thương ngoài da, dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung cũng không hề quá đáng.
Giống như một lớp da nứt nẻ bị chia năm xẻ bảy từ trong ra ngoài, không thể chắp vá lại như hình dáng ban đầu.
Anh rốt cuộc đã làm gì! Mới khiến Thẩm An Nhiên bị thương chồng chất giống như bây giờ.
“Thẩm An Nhiên, em tỉnh lại được không? Anh sẽ không bắt nạt em nữa”
“Anh không biết em bị ung thư dạ dày.
Anh còn tưởng rằng em đang nói dối anh”
“Em tỉnh lại đi, anh không trói em đâu, cũng không ép em sinh con nữa”
“Chỉ cần em tỉnh lại, anh nguyện dùng cả đời này để bù đắp lại 16 năm yêu lầm của em” Lệ Đình Phong run rẩy đưa †ay, nắm lấy mép giường, không ngừng cầu nguyện, hy vọng Thẩm An Nhiên có thể mở mắt.
Anh ước rằng ông trời đang đùa giỡn với anh, anh ghét sự lừa dối, nhưng bây giờ anh lại hy vọng mọi người đang nói dối anh.
Anh quá tự cao tự đại, cho rằng mình có thể bảo vệ tốt cả hai bên.
Anh tự tin cho rằng chỉ cần anh không quan tâm đến Thẩm An Nhiên, lấy cô để đổi Hạ Minh Nguyệt về, anh sẽ có thời gian lên kế hoạch chỉ tiết.
Anh cho rằng Thẩm An Nhiên sẽ chỉ bị thương nhẹ, anh cho rằng những người đó sẽ không làm khó cô, anh nghĩ mình có thể cứu cô, bảo vệ cô chu toàn trong thời gian nhanh nhất.
Thế nhưng, mọi thứ hoàn toàn khác với những gì anh nghĩ.
Anh không diễn tả được cảm giác này, tất cả mọi thứ đều mất kiểm soát và sụp đổ.
Đây có phải là cảm giác “hối hận”? Anh chưa từng làm điều gì khiến bản thân phải “hối hận” trong đời, cho dù có chút không cam tâm nhưng vẫn có thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Anh tự tin như vậy cho đến khi nhìn thấy Thẩm An Nhiên cả người cắm đầy thiết bị kéo dài mạng sống, anh hoàn toàn mất đi lý trí, lân đầu tiên trong đời anh đã tính toán sai..