Các bác sĩ đều vô cùng đồng cảm, lúc làm cấp cứu cho Thẩm An Nhiên trong phòng ICU*, tất cả các nhân viên y tế đều cau chặt lông mày.
(*phòng chăm sóc tích cực) “Anh Lệ có chuyện này tôi phải nói trước với anh.
Mười ngón tay cô ấy cắm đầy kim thép, cho dù miệng vết thương lành lại, cũng sẽ trở nên tàn phế” Cô ta nói rất bình tĩnh, nhưng vào tai Lệ Đình Phong lại vô cùng day dứt.
Ánh mắt Lệ Đình Phong mờ mịt: “Tàn phế? Ý của cô là?”
“Dây thần kinh ở ngón tay đã bị hủy hoại, có thể sinh hoạt bình thường nhưng không thể linh hoạt giống như trước” Viết chữ và gõ bàn phím sẽ trở thành vấn đề khó khăn, cơn đau đó sẽ theo cô ấy cả đời.
Vào mùa đông sẽ còn đau đớn hơn, còn về già thì…Bác sĩ nghĩ tới đây thì dừng lại, bởi vì với cơ thể của Thẩm An Nhiên bây giờ sẽ không thể sống đến già.
Tâm trạng của Lệ Đình Phong hơi mất kiểm soát, anh nhớ cách đây không lâu anh mới tặng cô một cây vĩ cầm, cô còn kéo một khúc cho anh nghe.
Nhưng bây giờ bác sĩ lại nói bàn tay tàn tật của cô không thể hồi phục lại giống như trước.
Đàn vĩ cầm cần nhiều sự linh hoạt của các ngón tay, có thể sau này Thẩm An Nhiên sẽ không thể chơi vĩ cầm suốt đời.
Lệ Đình Phong không kiểm soát được cảm xúc: “Cô nói ngón tay cô ấy cắm đầy kim thép?”
“Chẳng lẽ anh không nhìn ra sao?”
Lúc đó cả người Thẩm An Nhiên đều là máu, bởi vì sợ hãi nên anh không dám nhìn quá kỹ, anh sợ mình sẽ sụp đổ và phát điên lên mất.
“Cũng đúng” Bác sĩ lẩm bẩm nói: “Mười ngón tay cô ấy máu thịt lẫn lộn, móng tay bị nứt và bong tróc.
Nếu không nhìn kỹ, thật sự khó có thể nhìn ra những chiếc kim thép được cắm trong đó.
Các bác sĩ của chúng tôi lúc rút kim ra đã đếm lại, tổng cộng có 28 cây kim thép.”
Bình thường xước móng tay thôi đã đau không chịu nổi, chứ đừng nói tới việc đâm kim thép vào trong ngón tay, thế thì sẽ đau đớn bao nhiêu?
Dùng dao chặt đứt là chuyện trong chớp mắt, nhưng dùng thủ đoạn này, đâm kim vào, da thịt sẽ bị xé rách khiến móng tay tróc ra.
Bác sĩ nghĩ đến cảnh tượng đó thì tái mặt: “Anh có thể tưởng tượng, chúng tôi đã lấy những cây kim đó ra khỏi ngón †ay cô ấy thế nào không?”
Lệ Đình Phong không thể tưởng tượng được quá trình phẫu thuật, càng không thể tưởng tượng được Thẩm An Nhiên đã nhìn 28 cây kim thép đâm vào tay mình, nhìn móng tay bị bong ra khỏi ngón tay thế nào.
Hàm dưới của Lệ Đình Phong gồ lên, trong đầu vô thức hiện lên một cảnh tượng u ám.
Thẩm An Nhiên bị khống chế cơ thể, giấy giụa, la hét, run rẩy trên mặt đất một cách đau đớn.
Ánh mắt anh nóng rực, sắc mặt lạnh như băng, Lệ Đình Phong bật khóc nức nở, anh không dám nghĩ Thẩm An Nhiên đã chịu đựng hơn một tiếng đồng hồ này thế nào.
Đó là Thẩm An Nhiên, là Thẩm An Nhiên được mệnh danh là người phụ nữ đầy kiêu ngạo của Sài Gòn.
Lẽ ra cô ấy phải hoàn hảo không tỳ vết, nhưng nay cô ấy lại người đây thương tích.
“Lệ Đình Phong, nếu như em không thể quay lại, em mong anh sẽ không làm khó nhà họ Tân, và lấy tiền trợ cấp của em đi quyên góp.”
“Lệ Đình Phong không bao giờ gặp lại.”
Thẩm An Nhiên đã ôm suy nghĩ muốn chết, nhưng cô chưa từng nghĩ mình sẽ sống không bằng chết.
Bác sĩ vốn đã kiệt sức, sau khi dặn dò xong liền nhờ y tá bên cạnh đỡ cô rời đi.
Lệ Đình Phong đứng đờ tại chõ, lại nửa tiếng trôi qua, anh nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá đang vội vã chạy ra ngoài lấy máu.
Anh nhớ rằng lúc đưa Thẩm An Nhiên vào đã chuẩn bị sẵn máu, mà bây giờ lại phải lấy thêm, điều này có nghĩa là Thẩm An Nhiên hiện tại đang mất rất nhiều máu, hoặc là lượng oxy bão hòa trong máu đang giảm xuống.
Lệ Đình Phong không thể nhịn được nữa, lao vào trong cùng với y tá.
Thấy anh đi theo, y tá vội vàng ngăn lại: “Thưa anh, anh không được vào trong, anh làm vậy sẽ quấy rầy các bác sĩ đang cấp cứu.”.