Lệ Đình Phong hối hận rồi.
Anh thật sự hối hận rồi.
Điện thoại di động vang lên mười lần, một lần anh cũng không nhận, nhờ vào tín hiệu gọi tới để đi thăm dò định vị.
Lúc đó anh hoàn toàn không biết Thẩm An Nhiên đang gặp phải cái gì.
Anh có suy tính của mình, cho rằng chỉ cần anh giả vờ như không thèm để ý Thẩm An Nhiên, những người kia sẽ không đối xử với cô như thế.
Anh đã đánh giá cao chính mình cũng như đã đánh giá thấp thủ đoạn của tên kia.
Khi nhìn thấy Thẩm An Nhiên nằm trong vũng máu, anh kinh ngạc đứng tại chỗ, giống như bị điểm huyệt, không hề nhúc nhích.
Toàn bộ thân thể anh hệt như đã mất đi tri giác, dường như đã ngăn cách với thế giới.
Toàn thân trên dưới của Thẩm An Nhiên toàn là vết thương, gần như không thể cảm nhận được bất kỳ tin tức sinh mệnh nào của cô ngoại trừ hơi thở yếu ớt nơi đầu mũi.
Huyệt thái dương giật giật phình lên, giống như có một mảnh kim thép sắc bén đang khuấy động ở bên trong.
Anh ôm Thẩm An Nhiên cả người toàn là máu vào trong ngực.
Anh không biết bản thân làm sao mang Thẩm An Nhiên trở về.
Anh khóc đến lảo đảo, không nghe được bất kỳ âm thanh nào, ánh mắt cũng bị ngăn cách.
Anh chưa từng cảm thấy sợ hãi hư thế, anh hối hận rồi, anh không nên giao Thẩm An Nhiên ra.
Nếu như Thẩm An Nhiên chết rồi, anh có thể sẽ hận chết mình!
Vội vàng tới bệnh viện, Lệ Đình Phong nhanh chóng ôm Thẩm An Nhiên đến tâng cao nhất.
Anh biết Thẩm An Nhiên sẽ bị thương nên trước đó sớm đã sắp xếp bác sĩ, nhưng những vị bác sĩ mà anh thu xếp vĩnh viễn không đủ.
Thẩm An Nhiên được đưa thẳng vào phòng ICU.
Nhìn ánh đèn đỏ, anh có một loại dự cảm cực kỳ không tốt, giống như muốn nuốt chửng toàn bộ thế giới của anh.
Thẩm An Nhiên được đưa vào, chỉ mới một phút liền có y †á cầm thư thông báo bệnh tình nguy kịch đi ra để anh ký tên.
Một chữ anh cũng không dám hỏi, tay run ký xong chữ.
Cấp cứu ròng rã bốn giờ, Lệ Đình Phong không dám xông vào, anh nhất định phải khắc chế tâm tình của mình, như thế mới sẽ không lập tức điên mất.
Lại qua hai tiếng nữa, đã được truyền đạt hai lần bệnh tình nguy kịch, bác sĩ bên trong gần như thay phiên cấp cứu cho.
Thẩm An Nhiên.
Trong đó một bác sĩ thể lực chống đỡ hết nổi được đưa ra ngoài, găng tay còn chưa kịp tháo ra, phía trên toàn là máu.
Lệ Đình Phong cản bọn họ lại: “Người đâu? Thế nào rồi?”
Bác sĩ bị giữ lại hơi thở dồn dập, vô lực nói một câu: “Không biết”
“Không phải ông ở bên trong cấp cứu cho cô ấy sao? Làm sao ông lại không biết!”
Bác sĩ trầm mặc một chút, khàn giọng nói: “Tôi chưa từng thấy người bị thương nặng như vậy, dùng hai chữ tàn nhẫn cũng không thể hình dung.
Trên người cô ấy có hơn trăm vết thương, trong cơ thể còn bị tiêm vào một loại thuốc phá hủy tinh thân con người.
Dưới sự khống chế của loại thuốc này, hiện tại cô ấy không có ý nghĩ tiếp tục sống nữa”
Bác sĩ đã từng chứng kiến vô số bệnh nhân bị thương, nhưng chưa từng nhìn thấy vết thương nào nghiêm trọng như của Thẩm An Nhiên.
Những vết thương khắp người khiến người ta nhìn thôi cũng ớn lạnh.
Người hành hạ cô ấy có dùng hai chữ súc sinh để hình dung, cũng là xúc phạm súc sinh.
Sau khi nghe bác sĩ nói xong, Lệ Đình Phong dường như mất hết tri giác.
Anh khép mình với thế giới, chìm vào trong bóng tối.
Bác sĩ đã mệt đến nỗi không thể quan sát sắc mặt của Lệ Đình Phong, cô ta tiếp tục nói: “Tôi không thể tưởng tượng được, sao cô ấy có thể chịu đựng đến bây giờ.”.