Hắn thường xuyên tra khảo người, cộng với nhân tố bạo ngược trong cơ thể, có rất nhiều phương pháp, sở trường nghiên cứu, biết nơi thân thể đau nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, cũng biết làm như thế nào đem một làm cho thanh tỉnh.
Người đàn ông vỗ nhẹ máy phát hiện nói dối trên đầu Thẩm An Nhiên: “Đồ chơi này có tác dụng? Không phải đã hỏng rồi sao? Không cần phải..” Khi tra khảo Hạ Minh Nguyệt còn tốt thế đột nhiên lại bị hỏng, khẳng định là Thẩm An Nhiên chưa nói sự thật.
Mười phút sau, Thẩm An Nhiên vừa ngất đi, lại bị người đàn ông làm cho thanh tỉnh, cô trước nay chưa bao giờ cảm thấy thời gian có thể trôi qua lâu như vậy, như thể cô đã rơi vào một cơn ác mộng mà cô không thể thoát ra.
Thẩm An Nhiên đầu gục xuống, cổ họng bị xé toạc nòng rát.
“Cô vừa rồi nói là thành phố Giang Nam”
Thành phố Giang Nam … Thẩm An Nhiên giật giật khóe miệng, khàn giọng nói: “Nếu anh cho rằng đó là thành phố Giang Nam, thì đó là thành phố Giang Nam”
Lần này máy phát hiện nói dối phản ứng cũng không quá lớn.
Người đàn ông hơi nheo mắt, người phụ nữ này vẫn không thành thật.
Nếu không hỏi được thì sẽ chơi trò khác, vừa lúc đem tên ngốc mới bắt được hai ngày trước cùng giải quyết.
Hơi thở của Thẩm An Nhiên như bị treo ngược lên, đôi mắt dường như bị người ta ép mở ra nên không nhắm lại được, ban đầu đó là một đôi mắt có đồng tử xinh đẹp nhưng giờ phút này trong đó toàn là tơ máu màu đỏ, đỏ đến nỗi như có thể chảy ra máu.
Xiềng xích trên tay cô bị người ta thả lỏng ra, sau đó là cổ rồi tới mắt cá chân cũng đã được buông lỏng, dây xích dính máu cũng đã bị ném trên mặt đất.
Xung quanh tản ra một mùi hương giống như rỉ sắt, Thẩm An Nhiên nằm ở trên ván gỗ, hơi thở của cô rất mỏng manh, chỗ ngực thì bình tĩnh, nếu không phải do cô còn mở to mắt thì có khi còn tưởng rằng cô đã chết rồi.
Một vật sắc nhọn đâm vào xương quai xanh của cô mà vẫn chưa được lấy ra, phần đuôi của móc bạc được luồn một đoạn dây chuyền đẹp đẽ cực kỳ giống như lưỡi câu móc vào mang cá.
Thẩm An Nhiên lăn từ trên ván gỗ xuống mặt đất theo sức lực của gã đàn ông kia, xô nằm bò, máu chảy uốn lượn tử khóe miệng ra trên mặt đất.
“Dẫn thằng ngốc đã bắt được hôm trước tới đây đi”
Thẩm An Nhiên ngẩng đầu, hai lỗ tai kia của cô đã bị rơi vào trạng thái nửa điếc, cô không nghe rõ người đàn ông này nói gì nhưng từ góc độ này cô chỉ nhìn thấy môi mỏng của hắn †a đang mấp máy.
Bên ngoài truyền đến tiếng động, sau đó có một tiếng “Phich” như là bao cát rơi xuống mặt đất.
Thẩm An Nhiên rốt cuộc mới có phản ứng lại, người bị mang vào không phải ai khác mà chính là Bạch Hải Châu.
Tại sao Bạch Hải Châu lại xuất hiện ở chỗ này chứ?
Trên người Bạch Hải Châu cũng không có chỗ nào là lành lặn, nhưng mà so với Thẩm An Nhiên thì vẫn còn tốt hơn rất nhiều, ít nhất về mặt tinh thân thì vãn có thể nói chuyện, nhưng mà hiện tại anh ấy bị nhét đầy vải vào miệng nên không thể nói thành lời, chỉ có thể trừng đôi mắt đầy tơ máu nhìn Thẩm An Nhiên đang thoi thóp trên mặt đất, giống như một con sư tử đang tức giận mà vọt từ dưới đất lên.
Hai chân anh vặn vẹo mà quỳ trên mặt đất, hiển nhiên là đã bị người ta đánh gãy, nhưng nhìn thấy Thẩm An Nhiên xong thì dường như anh ấy cũng không sợ đau như trước nữa, đáng tiếc là tay anh đã bị trói ở đằng sau, hơn nữa chân cũng đã gãy nên căn bản không có bao nhiêu sức lực.
Đồng tử Thẩm An Nhiên co rụt lại, ánh mắt thong thả chuyển hướng về người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông cảm nhận được ánh mắt của cô mà nhìn từ trên cao xuống gương mặt loang lổ đầy vết máu của cô.
“Cô nói xem ình Phong nhìn thấy cô như thế này thì có thể sẽ có chút hối hận hay không?”
Hối hận ư? Trong từ điển của Lệ Đình Phong không hề có hai từ này, từ trước đến nay khi đưa ra quyết định gì thì anh ta cũng sẽ không hối hận.
Từ một giây khi anh ta trao đổi cô thì anh ta đã đoán được trước kết quả sẽ tới dạng như thế này, nếu đã sớm đoán được rồi thì sao có thể hối hận?.