“A!” Tiếng hét thê lương vang vọng trong không gian kín mít này, Thẩm An Nhiên đau đến mức toàn thân run lên, nước mắt không khống chế nổi rơi xuống.
Cô như một chiếc lá khô trong gió, lạnh run, cô chưa từng nghĩ trên thế gian lại có sự đau đớn đến thế, vượt khỏi phạm vi thừa nhận của tinh thần cô.
Đau đến mức nát thịt xé tâm, tựa như rơi vào một cái lạnh thấu xương, ngực như bị vô số tảng băng đâm vào, sống không bằng chết, nhưng đây chẳng qua chỉ là bắt đầu.
Mồ hôi lạnh trên mặt Thẩm An Nhiên theo nước mắt chảy xuống, cô yếu ớt nằm thở trên mặt đất, nhỏ giọng nói đi nói lại: “Anh giết tôi đi… Xin anh giết tôi đi…”
“Có ai từng nói với cô rằng dáng vẻ sợ hãi cầu xin tha thứ của cô vô cùng động lòng người chưa?”
Cơ thể Thẩm An Nhiên vốn đã suy yếu, qua mấy lần như vậy đã muốn ngất đi, người đàn ông cầm lấy một ống tiêm trên bàn.
Anh ta nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Thẩm An Nhiên, sau đó thuần thục tiêm vào động mạch của cô.
Một cơn đau nhói theo từng dòng máu đến từng ngóc ngách trên cơ thể, đại não vừa nãy còn đang chết lặng bỗng nhiên như được tiếp thêm sức mạnh.
“Anh tiêm cái gì cho tôi vậy?” Nhìn dòng chất lỏng bị đẩy vào cánh tay, Thẩm An Nhiên hoảng sợ nói.
“Đừng sợ, chỉ là tiêm cho cô một liều thuốc khiến tỉnh thần phấn khởi, bây giờ mới chỉ bắt đầu, nếu giữa chừng cô ngất đi thì quá mất hứng”
Người đàn ông nhận tấm bản đồ do thuộc hạ đưa qua: “Lệ Đình Phong đem mỏ quặng dưới lòng đất ở đảo Phương Văn đời đi hướng nào?”
Thân thể Thẩm An Nhiên đã mệt mỏi đến cực hạn rồi, cô rất muốn nhắm mắt ngủ, nhưng nhắm mắt lại cơ thể cô lại cực kỳ đau buốt, cô biết rằng chất lỏng vừa được tiêm vào cơ thể mình đang phát huy tác dụng.
Hiện giờ khi nghe người đàn ông nhắc đến “Đảo Phương Văn”, khuôn mặt cứng đờ của cô cũng có chút phản ứng.
Đảo Phương Văn có mỏ quặng? Tại sao cô ấy không biết?
Vậy nên Lệ Đình Phong mua đảo Phương Văn là bởi vì phía dưới có quặng sắt giá trị không nhỏ, mà lúc đầu nói là chuyển sang danh nghĩa của cô để xây dựng công viên giải trí chẳng qua là đế dời sự chú ý của mọi người?
Thẩm An Nhiên ngước nhìn một số địa điểm xuất hiện trên bản đồ trong tay người đàn ông, cô lắc đầu, còn chưa lên tiếng thì máy phát hiện nói dối ở trên đầu đã phát ra âm thanh.
Người đàn ông híp mắt, con ngươi như chim ưng hung ác nhìn chằm chằm cô: “Đều nằm ở điểm trọng yếu mà cô còn nói dối tôi?”.