Sau khi luật sư Văn rời đi, Lệ Đình Phong cầm chìa khóa mở xiềng xích trên mắt cá chân của Thẩm An Nhiên, không còn bị trói buộc bởi xiếng xích thì hai chân nhẹ nhàng đi không ít.
Thẩm An Nhiêu cử động chân một chút, chui lên giường chuẩn bị ngủ, đây có thể là một đêm cuối cùng ngủ cùng nhau.
Lệ Đình Phong ném quần áo xuống đất, nhanh chóng tắm rửa rồi xốc chăn lên ôm lấy Thẩm An Nhiên, rất dùng sức, cảm giác như anh chỉ cần buông lỏng tay thì người trong ngực sẽ biến mất.
Thẩm An Nhiên bị anh ôm có chút không thở nổi, cô châm chọc nói: “Anh ôm tôi như thế không lẽ không muốn ly hôn?”
Lệ Đình Phong ôm Thẩm An Nhiên vào trong ngực, anh chỉ cần hơi cụp mắt là có thể thấy rõ mặt của Thẩm An Nhiên, còn có một một chút màu máu ở trên môi của cô.
Cho tới nay Thẩm An Nhiên ở trong lòng của anh không phải là thứ tồn tại quan trọng gì, anh cũng tự tin cho rằng mình sẽ không bị người con gái này làm nỗi lòng nhiễu loạn.
Cũng giống như một con diều, trước này cô đều nằm trong sự khống chế của anh, chỉ cần anh dùng sức túm lấy sợi dây thì bất luận cô có bay xa đến đâu anh đều có thể kéo trở về, nhưng không nghĩ tới ngày hôm nay dây diều lại đứt mất.
Việc đã đến nước này, nếu anh đã lựa chọn Hạ Minh Nguyệt thì chỉ còn cách hi sinh Thẩm An Nhiên, anh không thể tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa, anh sợ chính bản thân mình sẽ nảy sinh ý nghĩ không nỡ với Thẩm An Nhiên.
“Thẩm An Nhiên hơi lâu một chút nhưng anh nhất định sẽ trở lại, cho anh thời gian, anh chỉ cần điều tra được Hạ Minh Nguyệt ở đâu thì anh sẽ cứu em, đừng làm chuyện điên rồ.”
Lần trước tình cảnh Thẩm An Nhiên tự sát trong sòng bạc ngầm vẫn luẩn quẩn ở trong đầu anh không xóa đi được.
“Chúng ta đã không còn liên quan gì nữa, anh quan tâm sự sống chết của tôi thì không bằng tạn dụng chút thời gian dỗ dành Hạ Minh Nguyệt đi.”
“Lệ Đình Phong anh có từng nghĩ tới tất cả đều do Hạ Minh Nguyệt tự biên tự diễn, vì muốn chia rẽ tôi và anh”
“Không thể, tôi điều tra, đối phương cũng đã gửi video cho tôi” Lệ Đình Phong không hề nghĩ ngợi trực tiếp phủ quyết.
Sự yêu thương của Lệ Đình Phong đối với Hạ Minh Nguyệt giống như chó nhìn thấy phân, trong lòng Thẩm An Nhiên đầy mỉa mai.
“Tôi vẫn không nghĩ ra vì sao anh lại yêu Hạ Minh Nguyệt?”
Lệ Đình Phong dừng một chút: “Sáu năm trước cô ấy không quản nguy hiểm mà liều mạng cứu tôi.” Anh chưa từng nói chuyện này cho người khác.
“Sáu năm trước?”
Lệ Đình Phong chậm rãi thuật lại chuyện sáu năm trước, Lệ Đình Phong nhìn bề ngoài giống như có bản lĩnh không gì không làm được, nhưng thực tế anh có một điểm yếu trí mạng là sợ nước không biết bơi..