Thẩm An Nhiên cầm đơn ly hôn trong tay sau đó mở ra, từng đoạn từng đoạn đều nhìn tỉ mỉ, cô cũng không phải lần đầu tiên cầm đến đơn ly hôn, thỏa thuận trước đây luật sư đưa cô cũng gần giống như bản lần này, chẳng qua chỉ khác ở chỗ phân chia tài sản vợ chồng.
Thẩm An Nhiên đã bất tri bất giác lật đến trang cuối cùng, nhìn đến đoạn chu cấp nuôi dưỡng sau ly hôn Mặt trên ghi rõ ràng một hàng chữ quen thuộc, 40.000.000.000 Hai nghìn bốn trăm tỉ, Lệ Đình Phong đùng thật là hào phóng, tuy rằng cầm cũng không có cơ hội dùng đến, nhưng thà lấy nếu không cần cho đi quyên góp ra ngoài cũng tốt hơn không có.
Thẩm An Nhiên năm chặt bút, đang muốn ký, Lệ Đình Phong mở miệng chắn ngang động tác của cô.
“Thẩm An Nhiên em thật sự không cần suy xét một chút sao?”
“Không cần suy nghĩ nữa, tôi rất hài lòng, không ngờ đến ly hôn xong rời đi lại có được một phần tài sản lớn như vậy, không tệ” Nói xong Thẩm An Nhiên không chút do dự ký xuống thỏa thuận.
Lệ Đình Phong nhìn thấy Thẩm An Nhiên ký tên, anh vuốt ngực minh, cảm thấy dường như có một con dao sắc nhọn cắm vào nơi này và nó không ngừng cựa quậy, đau nhói không chịu nổi.
Thỏa thuận này đã triệt để chấm dứt mối quan hệ giữa anh và Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên ký xong liền đưa đơn thỏa thuận đưa đến trước mặt Lệ Đình Phong: “Ký tên”
Rõ ràng cô chỉ nói hai chữ, Lệ Đình Phong lại cảm giác từng chữ giống như con dao, bàn tay run rẩy của anh bắt lấy giấy bút trong tay cô, bàn tay cầm đơn thỏa thuận run rẩy như trái tim anh bây giờ.
Anh đặt bản thỏa thuận lên bàn, nhìn dòng chữ ký phía dưới của người phụ nữ, Thẩm An Nhiên đẹp cũng như chữ của cô, ba nét chữ đều rất sang trọng, điều này khẳng định trong lòng cô không có chút lưu luyến nào.
Tay phải dùng sức nắm chặt bút, Lệ Đình Phong áp môi mình lên trên chữ viết của Thẩm An Nhiên, ba chữ Thẩm An Nhiên viết rất nhẹ nhàng trôi chảy.
Khi một nét bút cuối cùng hạ xuống, Lệ Đình Phong chỉ nghe tiếng “Loảng xoảng”, anh mới tỉnh táo lại, phát hiện cây bút trong tay đã rơi trên mặt đất.
Lệ Đình Phong vừa khóc vừa cười một tiếng, anh đã từng kí qua vô số thỏa thuận, duy nhất chỉ có đơn thỏa thuận này, cảm giác như muốn lấy đi nửa cái mạng của anh.
Trước đây từng muốn cùng Thẩm An Nhiên ly hôn, nhưng hiện tại anh trăm phương ngàn tính không muốn ly hôn với cô, nhưng lại chính tay mình đưa cô đi.
Anh nhìn vợ mình Thẩm An Nhiên đang chơi đùa dây xích, không đúng… Hiện tại đã là vợ cũ của anh.
Trái tim tựa như bị một cây búa hung hăn đập vào, anh chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, tựa hồ có đồ vật gì đó bị vỡ nát.
Trước mắt mờ dần đi, anh nhớ lại bốn năm trước ép Thẩm An Nhiên ly hôn, tâm trạng lúc ấy của cô có phải giống như anh bây giờ hay không?
Càng buồn cười chính là, bất kể là bốn năm trước hay là bây giờ thì trong lòng anh đều có một loại ảo giác không tên —— anh cảm thấy Thẩm An Nhiên sẽ không rời khỏi anh, bất luận anh làm chuyện sai lầm lớn đến mức nào thì đều có thể cứu vãn được.
Anh không biết cái thái độ tự cho là đúng này xuất phát từ đâu, chỉ có thể nói là quá buồn cười.
“Cuộc hôn nhân này sớm nên bỏ đi”
Lệ Đình Phong không lên tiếng, anh im lặng sửa sang tài liệu rồi đưa cho luật sư Văn.
Luật sư Văn lật qua lật lại phần ký tên kia, chắc chắn không có sai sót gì rồi cất tài liệu vào trong cặp.
Những việc còn lại anh ta cũng không hỏi nhiều, dù sao cũng là việc riêng nhà người ta, hơn nữa anh ta tiếp nhận vô số án ly hôn, rất nhiều tình huống vừa muốn ly hôn vừa không muốn từ bỏ như thế.
Có điều chữ cũng đã ký rồi, chắc hẳn sẽ không đổi ý..