Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 228






Lệ Đình Phong nhắm mắt lim dim, nhìn thấy ánh mắt Thẩm An Nhiên đang quan sát: “Buổi sang ngày hôm qua Minh Nguyệt ra ngoài bị bắt cóc,mà người bắt cóc cô ấy có liên quan đến Trần Hâm Bảng.”
“Hai mắt Thẩm An Nhiên trợn to mắt, nhìn vào ánh mắt trong đêm tối sâu không thấy đáy, tay cầm chăn căng thêm siết chặt.

Cùng với từng nói mà Lệ Đình Phong nói ra, Thẩm An Nhiên hoàn toàn hiểu được Lệ Đình Phong đây là đang định tội cô.


“Cho nên anh đang hoài nghỉ tôi cho Trần Hâm Bằng bắt cóc Hạ Minh Nguyệt?”
Lệ Đình Phong bình thản nói: “Anh không nói như vậy”
“Là không nói như vậy, nhưng ánh mắt anh lại giống như trên mặt tôi viết lên hai chữ độc ác vậy” Thẩm An Nhiên nhịn không được cười nhạo một tiếng: “Cho nên, anh trễ như vậy mới quay về chính là muốn chất vấn định tội tôi?”
“Đối phương yêu cầu anh mang theo năm mươi triệu đến đổi Hạ Minh Nguyệt, buổi chiều ngày mai bọn họ sẽ gửi địa chỉ đến: Thẩm An Nhiên xem như là đã hiểu, Hạ Minh Nguyệt là ai?
Đó chính là thanh mai trúc mã của anh, từ nhỏ đến lớn trưởng thanh cùng anh, tình cảm sâu sắc hơn những người xa lạ rất nhiều, mà Thẩm An Nhiên cô ngay cả người xa lạ cũng không bằng, đi đổi lấy cái mạng này của Hạ Minh Nguyệt cũng là nên làm.

“Anh muốn tôi đi trao đổi với Hạ Minh Nguyệt? Dựa vào cái gì? Chỉ bởi vì tài khoản của tôi mất đi mười năm tỷ anh liền cho rằng là tôi cho người bắt cóc Hạ Minh Nguyệt?
“Anh rõ ràng biết Trần Hâm Bằng là ai, cũng tận mắt nhìn thấy sự khốn khổ của tôi vào buổi tối hôm đó, anh cho rằng tôi sẽ dùng tiền để mua chuộc ông ta bắt cóc Hạ Minh Nguyệt?”
“Nói tới nói lui anh chẳng qua là thuận miệng kiếm cái cớ, tốt bụng sắp xếp đưa tôi đến tay Trần Hâm Bằng để đổi lấy Hạ Minh Nguyệt!”
Nói khó nghe một chút, cô ở bên cạnh Lệ Đình Phong chỉ là một thứ đồ chơi, một thứ đồ chơi có thể thuận tay vứt bỏ.


Cô biết cô ở chỗ Lệ Đình Phong không xứng nhận được sự trân trọng, nhưng cô cũng là một người đang sống sờ sờ, dựa vào cái gì mà muốn cô đến thì đến muốn đưa đi thì đi.

Thẩm An Nhiên xem như đã hiểu được, đây chính là Lệ Đình Phong, ích kỷ đến tàn nhãn không dễ dàng buông tha bất kì thứ gì đối với anh ta có giá trị lợi dụng.

Trong mắt Lệ Đình Phong chợt lóe lên một tia áy náy, rất nhanh liền biến mất nhưng vẫn bị Thẩm An Nhiên nhìn ra được.

“Anh đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, thật ghê tởm!”
Lệ Đình Phong không nói, dừng một chút rồi nói: “Anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện”
Thẩm An Nhiên cười nhạo một tiếng, trong lời nói tràn đầy sự châm biếm: “Anh lấy cái gì để cam đoan? Lệ Đình Phong cần tôi nhắc nhở anh kết thù với Trần Hâm Bằng như thế nào không?”
Nói khó nghe một chút, nếu không phải anh ra tay độc ác với Trần Hâm Bằng như vậy, sẽ có thể khiến Trần Hâm Bằng điên cuồng trả thù không ngừng sao?
“Anh làm cho ông ta tàn phế, anh cảm thấy lúc trước tôi đã gặp phải cái gì?” Thẩm An Nhiên tức giận hốc mắt đỏ bừng.


Dựa vào thủ đoạn của Trần Hâm Bằng, cô cho dù không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng, nghĩ lại tất cả những gì xảy ra vào đêm đó cô bổng thấy lạnh cả sống lưng.

Lệ Đình Phong không có khả năng không biết lúc trước cô đã gặp phải cái gì, cô chỉ là không để ý tới cô.

Cô nghĩ kiếp trước có lẽ bản thân đã phạm lỗi đào mộ cả †ổ tiên nhà Lệ Đình Phong, đời này mới có thể bị anh nhục nhã như vậy.

“Lệ Đình Phong tôi sẽ không đi trao đổi với Hạ Minh Nguyệt cho nên anh từ bỏ suy nghĩ đó đi, số lần Hạ Minh Nguyệt hại tôi cũng không ít, nếu như cô ta gặp chuyện không may tôi nhất định sẽ làm cho cô ta một vòng hoa lớn nhất.”.