Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 212






Thẩm An Nhiên dùng sức nắm chặt điện thoại, khớp xương trắng bệch, cả người đều đang run rẩy, cô hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Lệ Đình Phong anh đã nhốt tôi ở vịnh Thủy Tiên rồi, tôi còn có thể chạy được sao?”
“Cô không thể chạy thoát được, nhưng tôi vẫn muốn thực.

hiện lời nói mà tôi đã nói ra chính là trói chặt cô lại, việc cô làm sai thì phải chịu sự trừng phạt, đây là đạo lý mà ngay cả con nít cũng hiểu được” Lệ Đình Phong ác độc nói: “Là cô coi lời nói của tôi đã từng nói qua đều cho rằng là nói nhảm, vậy thì khi đó cô phải chuẩn bị tinh thân không được làm người mà sẽ phải nếm thử mùi vị của việc bị nhốt ở trong cái lồng sắt’ dùng khóa sắt chốt lại là như thế nào?”
Sắc mặt của Thẩm An Nhiên trắng bệch, môi tái xanh, quản gia đứng ở ngoài cửa tận mắt nhìn thấy thân thể nhỏ nhắn của Thẩm An Nhiên từ run rẩy rất nhỏ đến kịch liệt lắc lư, cơ hồ đứng không vững.


Thẩm An Nhiên hơi quay đầu nhìn bầu trời ngoài cửa kính, hiện tại cô bị khóa chặt đến mức không thể ra ngoài, cũng không chết được.

Cô rất nhanh đã chấp nhận sự thật này, nản lòng thở dài một cách thất vọng: “Lệ Đình Phong, anh chính là thằng điên”
“Đó cũng là bị cô bức điên” Dứt lời Lệ Đình Phong cúp điện thoại.

Vẻ mặt của Thẩm An Nhiên đờ đẫn, cô cụp mắt xuống, tay phải đang cầm điện thoại di động đột nhiên mất sức, điện thoại di động rơi xuống.

Thẩm An Nhiên bị tụt huyết áp, hôm nay đầu óc vô cùng choáng váng, cô lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, giãm phải sợi dây xích trên mắt cá chân rồi chật vật ngã xuống.

Cũng may có một tấm thảm trải sàn, dù có ngã cũng không cảm thấy đau nhiều, mí mắt quản gia giật giật một chút, muốn đưa tay ra đỡ người đứng dậy, kết quả còn chưa kịp chạm vào Thẩm An Nhiên thì cô đột nhiên gầm lên như một con thú nhỏ giận dữ.


“Đi ra ngoài!”
Quản gia thu tay lại, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.

Người giúp việc bưng bữa ăn lên nhưng Thẩm An Nhiên không ăn một miếng nào, cô đờ đẫn dựa vào trên giường, hai †ay ôm đầu gối nhìn ra cửa kính bên ngoài.

Sau khi Lệ Đình Phong cúp điện thoại, Triệu Việt đang đứng ở bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc mới gõ cửa đi vào.

“Tổng giám đốc Phong, bên này đã điều tra ra là ai chém tay của Thẩm An Phú rồi”
“Ai!”

Khi cầm được phần tài liệu này cũng bị dọa sợ, bởi vì không lâu trước đó Lệ Đình Phong mới bảo anh ta phái người đi thăm đò tin tức của Bạch Hải Châu.

Triệu Việt cầm tài liệu trong tay nói: “Bạch Hải Châu, hai mươi bảy tuổi, giới tính nam, cô nhi, lớn lên ở cô nhi viện Phúc Khang, mười bốn năm trước bị ngã hỏng đầu nên chỉ số thông minh dừng lại ở lúc tám tuổi, bị đưa đến cô nhi viện trong lúc mất trí nhớ đến nay cũng nhớ không rõ chính mình là ai”.

||||| Truyện đề cử: Tình Nhân Bé Nhỏ |||||
Người chặt đứt tay của Thẩm An Phú vậy mà lại là Bạch Hải Châu?
“Tại sao anh ta phải chặt tay của Thẩm An Phú?”
Sau khi Lệ Đình Phong hỏi điều này, bàn tay đang cầm tài liệu của Triệu Việt có chút dừng lại một chút, ngước mắt lên rất nhanh liếc Lệ Đình Phong một cái, thấy vẻ mặt của anh rất bình thường sau đó mới lên tiếng: “Theo điều tra, Bạch Hải Châu đã làm việc bán thời gian ở bệnh viện trung ương để gặp bà chủ, sau đó đụng phải Trần Hâm Bằng”.