Sau lần này, Lệ Đình Phong cũng không có ý định đưa Thẩm An Nhiên đến bệnh viện thành phố, để tránh phải nhìn thấy người không nên gặp rồi lại nảy ra một ý niệm không nên có.
Lệ Đình Phong bảo lái xe lái đến vịnh Thủy Tiên, vịnh Thủy Tiên là vịnh nổi tiếng của một vài phú hào ở Sài Gòn, muốn xây nhà ở chỗ này thì chỉ có tiền là không đủ còn phải có quyền thế đỉnh cao nữa.
Với diện tích ba mươi nghìn mét vuông thì ngôi nhà dưới tên của Lệ Đình Phong đã chiếm diện tích hai nghìn mét vuông rồi.
Nói là biệt thự không bằng nói là tòa thành, phong cách kiến trúc cung điện của Pháp, trong lâu đài trang trí tràn đầy sự xa hoa.
Lệ Đình Phong trước đây luôn sống ở đây, phòng ở lớn cũng có ưu điểm mà cũng có chỗ nhược điểm, nhược điểm chính là không gian quá lớn dẫn đến lạnh lẽo buồn tẻ không có một chút mùi vị tình người nào.
Sau khi kết hôn với Thẩm An Nhiên, thời gian anh ở Bán Thành còn dài hơn so với ở vịnh Thủy Tiên, những năm gần đây, anh chỉ đơn giản là chuyển đến Bán Thành.
Vịnh Thủy Tiên tuy nhiên không người ở, nhưng vẫn luôn có người quản lý và trông coi, Những vệ sĩ đứng canh cổng bảo vệ tất cả đều là những người cao to, được trang bị vũ khí đầy đủ, camera được lắp từ trong ra ngoài trừ nhà vệ sinh và phòng tắm.
Ngoài ra bên trong còn có rất nhiều người hầu, bao gồm quản gia, người giúp việc và đầu bếp, phân công công việc rõ ràng, biệt thự được quản lý ngay ngắn chặt chẽ.
Ngoài ra còn có một phòng khử trùng đặc biệt trong biệt thự ở vịnh Thủy Tiên, bên trong được trang bị đầy đủ các thiết bị y tế chữa bệnh, đưa Thẩm An Nhiên đến nơi đây thì cũng không cần đi bệnh viện nữa.
Lệ Đình Phong trước tiên ở trên xe gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, đến vịnh Thủy Tiên trực tiếp đưa Thẩm An Nhiên vào phòng khử trùng đặc biệt để làm kiểm tra.
Sau khi kiểm tra kết quả là chấn động não rất nhỏ, người có chút sốt nhẹ, nói tóm lại vấn đề không lớn.
Sau khi khử trùng hết miệng vết thương rồi băng bó lại liền đưa cô đến phòng ngủ nằm lăn kim truyền dịch.
Thẩm An Nhiên không biết lúc nào mới tỉnh lại, dường như: cô đang đau đớn tột cùng, nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt, lông mi run rẩy, trên mặt còn có vệt nước mắt.
Lệ Đình Phong đứng ở bên giường, giơ tay lên lau đi vệt nước mắt ở khóe mắt cô, lẩm bẩm một mình: “Trói cô vào giường thì cô còn có thể tìm đến cái chết sao?”
Lợi dụng khoảng thời gian này Thẩm An Nhiên đang hôn mê, ình Phong đã sắp xếp người sửa sang lại tầng ba.
Rất nhiều đồ trang trí và đồ dùng trong nhà không cần thiết đã được loại bỏ, căn phòng ngủ bình thường ban đầu giờ giống như một cái lồng sắt khổng lồ, một đầu dây xích buộc ở bên trong, bên trong có khoét một lỗ nhỏ hình chữ nhật cao mười xentimet, có cả vách ngăn có thể di chuyển được, có thể đem khay cơm và canh đưa vào.
Toàn bộ trong không gian đều được bố trí camera không góc chết, thậm chí cả những nơi nhạy cảm như nhà vệ sinh và phòng tắm cũng không hề bị bỏ sót.
Khu vực xung quanh của ban công đã được chuyển thành kính cường lực, và đây là nơi duy nhất có thể nhìn ra bên ngoài.
Lệ Đình Phong biết rõ được Thẩm An Nhiên mắc chứng tự kỷ giấu kín, nếu ở trong phòng tối lâu và không thể nhìn ra bên ngoài thì nhất định sẽ phát bệnh, chính vì vậy anh mới đặc biệt thiết kế ban công thành như vậy để không chỉ có thể ngắm cảnh bên ngoài mà còn có thể nhìn thấy khoảng sân bên dưới.
Nhìn xem, anh vẫn đối xử với cô rất tốt.
Anh dự định trong tương lai sẽ nhốt Thẩm An Nhiên ở trong này, dây xích buộc vào lồng sắt đủ dài để đi ra ban công và vào phòng tắm..