Tô Thanh Kiều gật đầu, hỏi một câu quan tâm: “Bây giờ cô đã bình tĩnh lại chưa?”
“Rồi, cảm ơn cô, Tô Thanh Kiều” Nếu không có Tô Thanh Kiều, chỉ sợ là lần này cô lại chui vào ngõ cụt không thoát ra được.
Thẩm An Nhiên nhìn báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình, sau đó lại cất vào túi hồ sơ: “Cái này trước tiên cứ để lại chỗ này của cô đi, tôi đi về trước”
“Nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mốt sẽ mở phiên tòa.
Hãy giữ tinh thần cho thật tốt, đừng để cho tên cặn bã Lệ Đình Phong kia coi thường.”
Thẩm An Nhiên cầm theo túi thuốc, cô không có lập tức trở về mà đi đến cuối hành lang, cửa sổ lớn mở toang, cô đứng ở bên cửa sổ nhìn những tòa nhà cao tầng ở phía xa.
Trên lầu năm của bệnh viện, gió cuối thu rõ ràng mang theo sự lạnh lẽo, phất phới một cách nhè nhẹ, lỗ chân lông trên mặt giống như co chặt lại, da đầu của Thẩm An Nhiên tê rần, trên người nổi lên một lớp da gà, cô lập tức tỉnh táo hơn một chút.
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, gọi điện cho Lệ Đình Phong.
Cô đã thuộc làu làu số điện thoại của Lệ Đình Phong, không cần phải cố gắng tìm kiếm, chỉ cần nhập bốn số đầu trên giao diện gọi điện của điện thoại thì nó đã hiện ra.
Nhìn dãy số quen thuộc kia, Thẩm An Nhiên mím chặt cánh môi, sau khi do dự một chút rồi ấn gọi.
Cuộc gọi vang lên, chờ sau năm tiếng tít tít thì đối phương mới từ từ bắt máy.
“Ngày mốt chính là ngày mở phiên tòa, lúc này em lại gọi điện cho tôi, nếu muốn rút đơn kiện thì tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, còn sẽ đối xử tốt với em giống như lúc trước” Trong điện thoại di động, giọng điệu của Lệ Đình Phong vẫn tự tin như trước.
“Giống như lúc trước?” Thẩm An Nhiên năm chặt lấy điện thoại di động theo bản năng, nói bằng giọng châm chọc: “Là cho tôi mấy cái bạt tai, bắt tôi quỳ gối trên thủy tinh ở ngoài ban công, hay là ném tôi xuống lầu hại tôi bị xảy thai? Hay là giống như một người tình trên giường để cho anh giải trí vào ban đêm, còn ban ngày thì lại giống như người hầu nấu cơm và đợi anh ăn”
Lệ Đình Phong nhất thời cứng họng, qua một hồi lâu mới nói một câu: “Thẩm An Nhiên, tôi thật lòng xem em là vợ của mình, em đừng có không biết điều”
“Vậy anh vẫn nên để Hạ Minh Nguyệt làm vợ của mình đi, tôi không thèm” Thẩm An Nhiên tức giận đến mức bật cười, trong mắt đều ngập tràn sự giễu cợt, cô cố nén tức giận rồi nói: “Có phải tay của Thẩm An Phú là do anh chặt đúng không?”
Lệ Đình Phong không lên tiếng, Thẩm An Nhiên xem như là anh đã ngầm thừa nhận.
Trong lòng cô có cán cân, chỉ cần người bên cạnh cô xảy chuyện không may gì thì cán cân ấy sẽ nghiêng về phía Lệ Đình Phong, như thế đã chứng thực được hành vi phạm tội của anh, cô sẽ tự động từ bỏ khả năng biện minh cho anh.
“Lệ Đình Phong, tôi thật sự đã đánh giá thấp giới hạn cuối cùng của anh, vì muốn bức ép tôi mà anh không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Nhưng suy nghĩ của anh đã sai rồi, tôi đã nói Thẩm An Phú và tôi không có bất cứ quan hệ gì, đừng nói là một bàn tay, mà cho dù anh có muốn mạng của anh ta thì tôi cũng không thèm để vào mắt” Thẩm An Nhiên buông điện thoại di động, nhìn chằm chằm thời gian trò chuyện trên giao diện điện thoại: “Cuộc hôn nhân này tôi đã quyết định cắt đứt rồi!”
Vừa dứt lời cô liền ngắt điện thoại, cô điều chỉnh lại sắc mặt rồi quay lại thang máy, cửa thang máy là một tấm phản quang, Thẩm An Nhiên nhìn thấy sắc mặt trắng nhợt của mình ở trên tấm phản quang, không biết là do gió thổi, hay là do cảm xúc của mình vừa mới thay đổi quá nhanh, đầu của cô đã bắt đầu đau.
Lệ Đình Phong đang ngồi trên ghế ông chủ ở quầy bar, sắc mặt vô cùng khó coi, trong lòng có một ngọn lửa giận xông thẳng lên đầu.
Anh tùy tiện ném điện thoại di động lên bàn, nhìn có vẻ là một động tác nhẹ nhàng nhưng lại phát ra một tiếng động rất lớn.
Triệu Việt mang tài liệu đến phòng tổng giám đốc thì nghe từ bên trong truyền đến một câu.
“Không biết phải gọi là cái gì, cái đồ ngu xuẩn to gan!”.