Một luồng hơi lạnh từ đỉnh đầu truyền tới lòng bàn chân, Lê Đình Phong sững sờ tại chỗ, đôi mắt chợt co rút lại từng chút từng chút, trái tim như bị thứ gì đó kéo lại.
Vành mắt Lệ Đình Phong đỏ ngầu, ánh mắt cứng đờ dừng lại ở “vũng máu” trong chậu.
Đó là vật còn lại trong dạ dày của Thẩm An Nhiên? Giấy vệ sinh đã bị nhai nát vẫn chưa tiêu hóa hết? Giấy vệ sinh thấm đẫm máu của cô?
“Tại sao cô ấy lại ăn thứ này.”
Tần Minh lạnh lùng nhìn anh, khóe mắt đã đẫm nước mắt: “Tôi còn muốn hỏi rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy, cô ấy mới phải ăn giấy vệ sinh cho no bụng!”
Là anh đã nhốt cô trong phòng ngủ bốn ngày.
Bốn ngày không ăn cơm cô mới phải ăn giấy vệ sinh.
Lệ Đình Phong có bệnh dạ dày nhẹ, anh biết cảm giác khi đau dạ dày khó chịu như thế nào, huống hồ Thẩm An Nhiên ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Lệ Đình Phong giống như người chết đuối cố gắng giãy dụa, anh vươn tay nắm lấy chiếc chậu nhựa, bởi vì quá dùng sức, khớp xương trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay cũng đã nổi ra hết.
“Tôi… tôi không biết… cô ấy có bệnh dạ dày… không biết rằng sẽ nghiêm trọng như thế này..” Nếu như anh biết, chắc chắn anh sẽ không nhất có trong phòng ngủ nhịn đói bốn ngày không ăn cơm.
Lê Đình Phong cúi đầu nhìn máu trong chậu, mùi máu tanh nồng nặc phả vào mặt, dường như có nước từ hốc mắt anh rơi xuống, hòa cùng máu trong chậu tạo nên một chút gợn sóng, rất nhanh lại trở về bình lặng.
Nhất thời trong không khí chỉ còn lại tiếng hô hấp của Lệ Đình Phong, nặng nề lại kìm nén.
Tần Minh không chút đồng cảm với anh, ngược lại anh ta cảm thấy vô cùng đáng ghét, là anh đã hại Thẩm An Nhiên, hại Thẩm An Nhiên đã từng khỏe mạnh vui vẻ biến thành thương tích đầy mình.
Ánh mắt Tần Minh như một con dao, Lê Đình Phong không dám nhìn thẳng.
Nhìn vũng máu trước mặt, trong não anh dần hiện lên một hình ảnh, Thẩm An Nhiên nhét giấy vào miệng nuốt xuống, vừa nôn ra máu vừa cố nuốt xuống dạ dày.
Anh không dám tưởng tượng Thẩm An Nhiên đã làm thế nào trải qua bốn ngày đó, anh biết rõ người phụ nữ này sợ khổ sợ đau.
Lê Đình Phong giống như bị hút mất linh hồn, anh mất hồn liếc nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra bóng dáng của Thẩm An Nhiên.
“An Nhiên đang ở phòng chăm sóc đặc biệt.
Sau khi thấy cô ấy, nếu như anh áy náy thì ly hôn với cô ấy đi, đừng liên lụy cô ấy nữa”
Cuối cùng Lê Đình Phong cũng có phản ứng, anh đặt cái chậu trong tay xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Minh: “Cả đời này Thẩm An Nhiên đều sẽ là vợ của tôi, tôi sẽ không ly hôn với cô ấy”
Anh sẽ bù đắp cho cô.
Đột nhiên Lệ Đình Phong phát hiện tình cảm của anh đối với Thẩm An Nhiên, không phải tình yêu, chỉ là sự áy náy và tính chiếm hữu của đàn ông.
“Cho dù cô ấy chết đi, cô ấy cũng chỉ có thể là người của nhà họ Lệ, là vợ của Lệ Đình Phong”
Ý trong lời nói của Lê Đình Phong chính là không muốn buông tha Thẩm An Nhiên.
Nghĩ đến Thẩm An Nhiên đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, Tần Minh không thể không tức giận.
Anh xông tới muốn đánh nát khuôn mặt ác độc của Lê Đình Phong, còn chưa chạm đến thị đã bị nhân viên y tế bên cạnh nhanh mắt nhanh tay ngắn lại.
“Bác sĩ Minh hãy bình tĩnh, nơi này là bệnh viện” Trong phòng phẫu thuật chật hẹp thứ gì cũng có, người bị đánh tàn tật là chuyện nhỏ, chỉ sợ làm hỏng những dụng cụ y tế mang từ nước ngoài về.
Tân Minh hít một hơi, dùng sức nghiến răng như muốn nghiền nát hàm răng: “Lệ Đình Phong, tên khốn nhà anh, anh hại An Nhiên còn chưa đủ thảm sao?”
“Vậy cũng là chuyện giữa tôi và cô ấy, không đến lượt một người ngoài như anh tới khoa tay múa chân”
Trước nay Tần Minh chưa từng nhìn thấy người mặt dày trơ trẽn như Lê Đình Phong, anh ta cảm thấy dùng hai chữ súc sinh để miêu tả anh cũng là xúc phạm súc sinh.
Người bác sĩ đang ngăn Tần Minh lại nhìn thấy sắc mặt xanh mét của anh ta thì có hơi kinh ngạc.
Những người quen biết Tần Minh đều biết, tính cách Tần Minh ôn hòa, giống như con cừu vậy, ở bệnh viện chưa từng thấy anh ta nổi giận, ánh mắt phẫn nộ muốn làm lớn chuyện như vậy thật sự là rất hiếm thấy.