Chẳng lẽ cô muốn vì cái loại người cặn bã như Thẩm An Phú mà từ bỏ việc ly hôn với Lệ Đình Phong sao? Từ bỏ chính cuộc sống của mình sao?”
Thẩm An Nhiên mở to đôi mắt mông lung, cô vươn tay nhận lấy báo cáo kiểm tra ở trong tay Tô Thanh Kiều, lật từng trang từng trang xem.
Cô ôm báo cáo vào trong ngực, cảm nhân tiếng tim đập ở trong lòng ngực, làm như vậy cô mới có cảm giác mình còn sống.
So với Tô Thanh Kiều thì cô vẫn quá cảm tính và không đủ kiên cường, cô đã từng bị Lệ Đình Phong bức bách, cô luôn suy nghĩ rằng một cái mạng của mình có thể đổi lại một mạng của Thẩm An Phú, nhưng bây giờ cô phải sống cho chính mình.
Thẩm An Nhiên ngồi xổm xuống, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống tờ giấy báo cáo kiểm tra ở trong tay, làm nhòe đi một vệt lớn.
Trong một năm đau khổ này, điều tốt đẹp nhất mà cô từng nghe qua có lẽ chính là một câu mà hôm nay Tô Thanh Kiều nói với cô.
Thẩm An Nhiên, cô có thể sống.
Nhưng cô vẫn rất đau, nghĩ đến việc bố phải chết thảm, Thẩm An Phú bị đứt tay, tất cả những chuyện này đều là bởi vì Lệ Đình Phong.
Cô khóc không một tiếng động, nước mắt không ngừng rơi xuống từ trong hốc mắt, uất ức, đau lòng, hội hận đều đang đè lên ngực cô, đau đến mức không thở nổi.
Tô Thanh Kiều đứng ở trước mặt cô, khựng lại trong chốc lát, sau đó cũng ngồi xổm xuống sờ sờ đầu cô, cô ấy tin rằng Thẩm An Nhiên sẽ nghe lọt tai những lời kia của cô ấy.
Cái loại người thân ích kỷ như Thẩm An Phú, không cần bận tâm.
Đã từng là một cô chủ nhà giàu, một cô gái mạnh mẽ, bây giờ lại sống thật cẩn thận, chỉ sợ sẽ liên lụy đến người khác, cô luôn nghĩ rằng người khác không hề suy nghĩ cho mình.
Tô Thanh Kiều nói sang chuyện khác: “Cô cứ tiếp tục uống thuốc chống ung thư mà Tân Minh nghiên cứu, bây giờ tế bào ung thư chỉ mới được ổn định, vẫn chưa được diệt trừ tận gốc, cô phải tự chăm sóc cơ thể của mình, không chú ý một chút là sẽ phát bệnh.”
Thẩm An Nhiên lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “So với lúc trước, bây giờ tôi đã tốt hơn nhiều rồi, rất ít khi nôn ra máu, dạ dày cũng không đau như lúc đầu nữa”
“Vậy là tốt rồi, Tân Minh còn nhờ tôi chuyển lời cho cô, loại thuốc này một khi đã uống thì không được ngừng, ngừng thuốc trong một thời gian dài sẽ khiến tế bào ung thư lan ra, đến lúc đó thật sự không thể cứu được”
Đây không phải là nói quá lên, tuy răng loại thuốc này có thể ức chế tế bào ung thư, những đồng thời cũng đi kèm với những rủi ro.
Trong tay Thẩm An Nhiên cũng đã không còn bao nhiêu tiền, Tô Thanh Kiều hỏi cô: “Chờ sau khi anh ta làm phẫu thuật xong, cô có muốn đi thăm anh ta không?”
“Vẫn không nên thăm thì hơn” Bây giờ có lẽ người mà Thẩm An Phú không muốn nhìn thấy nhất chính là cô.
Mới vừa làm phẫu thuật xong chính là lúc mà con người ta yếu ớt nhất, cô không muốn đi kích thích anh ta.
“Giúp tôi thu xếp cho anh ấy một người chăm sóc cẩn thận.
Về chi phí chữa bệnh, trên người anh ấy có tiền, tôi sẽ không trả cho anh ấy” Mới tuần trước, Thẩm An Phú đã nhận được ba chục tỷ từ nhà họ Trần, chắc là không đến mức xài hết.
“Nếu anh ta không có tiền thì cô cứ gọi điện thoại cho tôi”.