Người mà Tần Minh muốn ám chỉ ở đây chính là Hạ Minh Nguyệt.
“Thẩm An Nhiên là vợ của tôi, anh lấy tư cách gì mà can thiệp vào chuyện của tôi và cô ấy?”
“Vợ sao?” Tần Minh nghe đến từ này thì đã bị chọc cười, nếu đây không phải là bệnh viện, anh ta nhất định sẽ ném cái tên cặn bã đáng chết này xuống đất rồi đánh một trận tơi bời.
“Lệ Đình Phong, anh hãy đặt tay lên ngực mình rồi tự hỏi xem rằng anh có thực sự xem Thẩm An Nhiên là vợ của mình không? Lúc dạ dày của cô ấy xuất huyết anh đang ở đâu? Lúc cô ấy phải một mình lẻ loi đi đến bệnh viện lấy thuốc thì anh ở đâu?”
Tần Minh chỉ vào ngực anh, vạch trần tội ác của anh: “Anh ở bên ngoài cùng tình nhân của mình, uống rượu mua vui, mưu đồ bí mật công kích nhà họ Thẩm, còn khiến cha của Thẩm An Nhiên vào tù.
Nói xong những lời này, hốc mắt của Tần Minh cũng đã đỏ lên, anh ta rất hận Lệ Đình Phong, nhưng làm sao có thể không hận chính bản thân mình, nếu anh ta có thể quan tâm đến Thẩm An Nhiên nhiều hơn, thì bệnh đau dạ dày của Thẩm An Nhiên cũng sẽ không biến thành ung thư dạ dày.
Hô hấp của Tần Minh đã trở nên run rẩy, anh ta đã cố gắng một hồi lâu nhưng vẫn không nhịn xuống được giọng nói nghẹn ngào.
“Tôi thực sự hối hận lúc trước đã không ngăn cản An Nhiên gả cho anh, nếu lúc đó cô ấy không gả cho anh, thì bây giờ cơ thể cũng sẽ không tệ thành như vậy.
”
Tần Minh nghĩ đến Thẩm An Nhiên đang trong phòng chăm sóc đặc biệt, nghĩ đến dạ dày của cô đang bị bao phủ bởi tế bào ung thư, lại nhớ đến bốn năm trước Thẩm An Nhiên kích động chạy lại trước mặt anh ta, mang theo vẻ mặt hạnh phúc nói với anh ta rằng cô sắp kết hôn.
Thời điểm đó chỉ sợ là nằm mơ Thẩm An Nhiên cũng không nghĩ đến bản thân sẽ rơi vào kết cục như vậy.
Tần Minh lắc đầu: “Lệ Đình Phong anh đúng thật là đồ cầm thú!”
Lê Đình Phong yên lặng đứng đó, anh muốn phản bác lại, nhưng lại không thể nói được gì, trái tim của anh như bị thử sức lực nào đó đánh thật mạnh, một lúc lâu sau vẫn chưa thể hồi phục lại.
Anh nhìn Tần Minh, nhưng thật ra là đang nhìn về cánh cửa phòng giải phẩu phía sau anh ta, anh muốn đi vào xem Thẩm An Nhiên như thế nào.
Đời này của anh chưa bao giờ có hy vọng muốn gặp một người đến như vậy.
“Lệ Đình Phong, anh có yêu Thẩm An Nhiên không?” Tần Minh hỏi.
Yêu? Cái từ này thật sự quá nặng nề, nếu anh yêu Thẩm An Nhiên thì anh đã đặt cô ở trong lòng mà yêu thương, chứ không phải nhốt cô trong phòng ngủ bốn ngày không ăn không uống, không phải để có một thân một mình đối mặt với phóng viên, không phải bắt cô quỳ gối dưới mưa nửa giờ rửa sạch toàn bộ sự kiêu ngạo.
Nói chữ “yêu” thật sự rất buồn cười, anh không yêu Thẩm An Nhiên, Thẩm An Nhiên là ai chứ? Anh đối với cô cùng lắm chỉ là tham vọng chiếm hữu đối với món đồ chơi đã từng dùng qua.
Tần Minh cười lạnh, khóe mắt mang theo một chút dấu vết ẩm ướt, anh ta đã hứa với Thẩm An Nhiên sẽ giúp cô giấu diếm bệnh tình, nhưng có một số việc cũng cần phải cho Lê Đình Phong tận mắt xem.
“Anh theo tôi lại đây, tôi đưa anh đi xem một số thứ” Tần Minh xoay người tiến đến phòng giải phẫu.
Lê Đình Phong ngừng lại một lúc, cất bước theo sau với sự trống rỗng, ở bên trong phòng giải phẫu là các y tá đang làm sạch và khử trùng.
Lệ Đình Phong vừa mới vào đã nghe thấy nồng nặc mùi thuốc khử trùng hòa lẫn với mùi máu.
Trong một lúc, ánh mắt của anh tạm thời không biết nên đặt vào đầu, giống như anh đang đột nhập vào một không gian không thuộc về mình, anh cảm thấy bản thân và cảnh vật xung quanh không phù hợp với nhau.
Lê Đình Phong trước giờ là người luôn giữ được sự bình tĩnh, dù là lúc đối mặt với tình huống bất ngờ không thể giải quyết ổn thoả anh cũng sẽ không bao giờ luống cuống tay chân, đây là lần đầu tiên trong hai mươi sáu năm qua anh cảm thấy sợ hãi trước một điều gì đó.
Tần Minh xem xét một vòng xung quanh thì cuối cùng tìm thấy được một cái chậu chưa kịp rửa sạch trên giá, trong đó chứa đầy thứ bột giấy được lấy ra từ dạ dày của Thẩm An Nhiên, màu đỏ như máu.
Anh ta đem đến trước mắt Lệ Đình Phong, buộc anh nhìn: “Đây là những thứ được lấy ra từ chính dạ dày của An Nhiên, là thứ mà cô ấy đã ăn gần đây, anh có biết những thứ này là gì không? Giấy vệ sinh! Tất cả đều là giấy vệ sinh không thể tiêu hóa được!”