Triệu Việt bước vào cẩn thận từng ly từng tí xách va ly đặt xuống đất: “Tổng giám đốc Phong, quần áo và đồ dùng cá nhân của anh và bà chủ đều ở trong đây”
“Tôi đi thay, cậu ở đây canh chừng cô ấy” Lệ Đình Phong mở va li lục tìm một bộ quần áo để thay.
Trong phòng bệnh vip cái gì cũng có, nói là bệnh viện không bằng nói là một khách sạn nhỏ, Lệ Đình Phong vào tắm đơn giản rồi ngoài, ánh đèn trong phòng tắm chiếu vào mặt anh, không biết là bởi vì ánh đèn quá sáng hay là trên mặt có nước, khuôn mặt Lệ Đình Phong trắng bệch không có chút máu, trong chớp mắt Triệu Việt còn tưởng anh cũng bị thương.
“Được rồi, cậu về đi, tôi ở bệnh viện chăm sóc cô ấy, chuyện trong công ty cậu sắp xếp đi”
Triệu Việt làm mãi cũng thành quen, đối với việc sắp xếp loại công việc này cũng quen rồi.
Sau khi Triệu Việt đi khỏi, trong phòng bệnh chỉ còn lại mình anh, con người khi rơi vào yên tĩnh thêm không có việc gì làm khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.
Nghĩ tới cảnh hôm nay anh xông vào sòng bạc thế giới ngầm, đến một con người trầm tĩnh như anh đối mặt với tình huống đó cũng mất đi bình tĩnh.
Đến nửa đêm, Thẩm An Nhiên đột nhiên lên cơn sốt, sau khi Lệ Đình Phong phát hiện lập tức ấn chuông gọi bác sĩ, y tá.
Lên cơn sốt là do vết thương bị nhiễm trùng, bác sĩ tiêm cho Thẩm An Nhiên một mũi thuốc kháng sinh rồi nói với Lệ Đình Phong: “Cô.
Thẩm hơi sốt, anh nhớ đút cho cô ấy chút nước”
‘Thấy Lệ Đình Phong nhíu mày thật chặt, liền biết trong lòng anh nhất định rất lo lắng nên an ủi nói: “Yên tâm đi, ngày mai cô ấy nhất định tỉnh lại, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, đừng đợi cô ấy tỉnh lại anh lại không có sức chăm sóc cô ấy”
Lệ Đình Phong gật đầu.
Bác sĩ thấy ánh mắt anh luôn đặt trên mặt Thẩm An Nhiên không nói gì thêm, ra khỏi phòng bệnh nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lệ Đình Phong vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Thẩm An Nhiên, người phụ nữ này luôn làm cho mình thương tích đầy mình.
Thẩm An Nhiên rất để ý người bên cạnh mình, lại không quan tâm đến bản thân mình, có thể vì loại đàn ông như Thẩm An Phú một mình đi xuống sòng bạc thế giới ngầm liều mạng.
Lệ Đình Phong tức Thẩm An Nhiên không quan tâm cơ thể mình, nghĩ nghĩ lại anh và Trần Hâm Bằng không phải cũng giống nhau lợi dụng Thẩm An Phú để ép buộc cướp lấy cô sao.
Lệ Đình Phong dựa vào đầu giường đỡ trán, đè cơ bắp đang đập ‘thình thịch xuống.
Mặc dù bác sĩ đã nói anh không cần quan tâm Thẩm An Nhiên nữa nhưng anh vẫn không yên tâm nổi, thỉnh thoảng sờ trán có xác nhận nhiệt độ, dùng khăn ướt lau người cho cô hạ nhiệt.
Dày vò một tiếng, nhiệt độ cơ thể cuối cùng cũng hạ xuống, Lệ Đình Phong thở ra một hơi, nhìn thời gian đã hai giờ sáng rồi.
Anh lên giường nghiêng mình nhìn về phía Thẩm An Nhiên nhắm mắt lại.
Tám giờ sáng hôm sau, bác sĩ vào kiểm tra, nhiệt độ cơ thể của Thẩm An Nhiên đã trở lại bình thường: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là vết thương ngoài da, nếu thấy thoa thuốc rắc rồi có thể ở viện thêm mấy ngày”.
Vết thương nặng nhất là một dao ở cổ tay, cắt đứt mạch máu may mà còn chưa động tới động mạch.
Nhưng ở đó mau vài mũi, sau này trên cổ tay sẽ có một vết sẹo đỏ như thịt theo cuối suốt cuộc đời.
Triệu Việt buổi sáng thuận đường tới một chuyến, trên đường mua một bó hoa và trái cây, anh ta cũng không biết Thẩm An Nhiên thích ăn cái gì nên chọn mỗi thứ một ít, còn chọn mấy loại đồ ăn vặt có dinh dưỡng..