Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 179






Trên cổ tay cô chảy máu không ngừng, chẳng mấy chốc đã nhuốm đỏ ga trải giường bên dưới.

“Cô điên rồi! Nhưng cô cho rằng làm như vậy thì tôi sẽ bỏ qua cho cô sao? Cô muốn chết cũng phải để sau khi tôi nếm xong mùi vị của cô mới được chết!”
Trần Hâm Bằng vứt con dao xuống giường và giữ chặt bàn tay đẫm máu của Thẩm An Nhiên, nhưng vừa định đè xuống thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Cơ thể Trần Hâm Bằng ngẩn ra, lúc này ai còn đến làm phiền ông ta chứ.


“Ông… ông chủ, Lệ Đình Phong đã tìm đến đây rồi, chúng tôi không thể ngăn được anh ta lại.”
Trần Hâm Bằng nghe thấy ba chữ “Lệ Đình Phong” lông mày lập tức cau lại chỉ có thể tạm thời buông Thẩm An Nhiên ra trước, ông ta đi qua đang định mở cửa.

Nhưng tay vừa định chạm vào tay nắm cửa thì cửa phòng bỗng nhiên bị người bên ngoài đá văng ra.

Trần Hâm Bằng nhất thời không phản ứng kịp, trên người ông ta còn có vết thương nên việc tránh né có phần hơi chậm chạp khiến ông ta bị cửa đập vào mũi, tức khắc một trận đau nhức ập đến, nước mắt tự nhiên cũng trào ra.

“Mẹ kiếp!” Trần Hâm Bằng chửi thề một câu rồi che lại cái mũi đau.

nhức, ông ta giường đôi mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống người khác nhìn lên, trước mặt ông ta chính là vẻ mặt hung dữ tàn ác của Lệ Đình Phong.

Tuy nói rằng cường long cũng không trấn áp được bọn rắn độc, nhưng rắn thế nào cũng không sánh bằng rồng.

Đây là lần đầu tiên Trần Hâm Bằng đứng đối mặt trực tiếp với Lệ Đình Phong, ban đầu còn tưởng rằng chỉ là một tiểu bạch kiểm biết làm ăn nhưng bây giờ xem ra lại không đơn giản như vậy.


Trên người anh tản ra một luồng uy hiếp mạnh mẽ, cho dù ông ta đã gặp qua không ít cảnh tượng như vậy nhưng vẫn bị khí thế này của anh.

dọa sợ đến mức chân run rẩy như muốn nhũn ra, khiến ông ta lập tức lùi lại đằng sau hai bước.

Lê Đình Phong lạnh lùng liếc ông ta sau đó đi vào phòng, đập vào mắt anh là một căn phòng vô cùng lộn xộn, khứu giác của anh rất tốt nên vừa bước vào đã ngửi thấy một mùi máu tanh rất nồng.

Mà mùi máu tanh nồng nặc này đều phát ra từ người của Thẩm An Nhiên, trên giường hay trên mặt đất tất cả đều có một màu đỏ chói mắt.

Toàn thân của Thẩm An Nhiên đều bị thương, áo sơ mi xộc xệch có rất nhiều vết máu loang lổ, mà chói mắt nhất vẫn là vết thương đang chảy máu không ngừng trên cổ tay cô, trong phút chốc hai mắt của anh bị màu máu tươi chói mắt này nhuộm đỏ.

Lê Đình Phong tức giận đến mức da đầu đều tê dại, hết lần này tới lần.

khác anh đều không để lộ vẻ vui mừng hay giận dữ của mình, nhưng khi tức giận trên mặt anh đều là nụ cười nham hiểm khiến người ta phải rùng mình.


Anh một cước đá Trần Hâm Bằng ngã lăn trên mặt đất, sau đó bước qua người ông ta đến bên giường ôm Thẩm An Nhiên lên, máu trên cổ tay cô cứ thế chảy dữ dội không ngừng, Lệ Đình Phong nắm chặt cổ tay cô lại nhưng chỉ trong chốc lát máu đã nhuộm đỏ lòng bàn tay của anh.

“Thẩm An Nhiên, anh tới đón em về rồi đây”.

Thẩm An Nhiên đang hấp hối nhưng khi nghe thấy giọng nói của Lệ Đình Phong trong lòng cô chưa bao giờ cảm thấy bình yên như lúc này, cô mềm nhũn nằm trong ngực anh nở nụ cười nhẹ: “Em gọi điện thoại cho anh nhưng anh lại không bắt máy”.

“À, anh vừa thấy tin nhắn đã lập tức chạy tới đây tìm em” “Tại sao anh lại đến đây.”
Lệ Đình Phong không đành lòng nhìn cô đau đớn vì vết thương khắp người, anh cũng chưa từng đối xử với cô như vậy mà Trần Hâm Bằng lại dám sao!
Lê Đình Phong nhìn thấy hộp y tế trên tủ, anh lập tức mở ra lấy bằng gạc và xử lý khẩn cấp vết thương cho Thẩm An Nhiên.

Nhưng cho dù anh có quần bao nhiêu lớp thì cổ tay Thẩm An Nhiên vẫn liên tục chảy máu, không ngừng thẩm qua từng lớp bằng gạc..