Người đàn ông móc từ trong ngực ra từ chi phiếu: “Đây là 1 triệu 500 đô mà sếp của chúng tôi hứa cho mày ngay từ đầu”
“Cảm… Cảm ơn.” Thẩm An Phú cứng đờ nhận lấy.
“Được rồi, mau cút đi” Người đàn ông không cho anh ta sắc mặt tốt, người mà có thể mang em gái của mình đi tặng cho người khác thì sẽ có cái tiền đồ gì chứ, chỉ là một đồ bỏ đi.
Thẩm An Phú hậm hực xoay người, dính dáng đến phần bụng, vốn dĩ có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến một đạp kia của Thẩm An Nhiên, anh ta khẽ cắn môi bước nhanh hơn.
Cô cũng không xem anh ta là anh trai, vậy thì cô sống hay chết thì có liên quan gì đến anh đâu.
“Thẩm An Phú!” Thẩm An Nhiên dùng hết sức lực còn lại, tinh thần của cô đã bắt đầu tan rã, nhìn cái gì cũng mơ hồ, cô lắc lắc đầu rồi cắn đầu lưỡi, run rẩy mở miệng: “Anh trai, anh thật sự….
Muốn để em ở đây… Rời đi một mình sao?”
Thẩm An Phú bước chân chậm lại, tay đặt ở đùi dùng sức nắm chặt.
Đã rất lâu rồi anh không nghe được Thẩm An Nhiên gọi anh ta là anh trai”, âm thanh của cô yếu ớt như vậy, run run rẩy rẩy nói không rõ.
Anh ta nhớ, khi Thẩm An Nhiên bị bộ tập nói, chữ đầu tiên mà cô nói chính là anh trai”.
Thẩm An Phú che bụng lại, cúi đầu, hai lỗ tại bắt đầu vang lên ầm ầm, trong đầu dường như xuất hiện hai tên đánh nhau.
“Còn không mau cút đi!” Đàn em của Trần Hâm Bằng ở phía sau không kiên nhẫn quát lớn.
Thẩm An Phú tự động bỏ ngoài tại, anh ta không cần quan tâm cô, anh ta hận Thẩm An Nhiên, là có hại chết mẹ của anh ta, còn hại chết bố của anh ta, cô chính là sao chổi!
Thẩm An Phú cố nén lại sự hoảng loạn ở trong lòng, hoảng sợ chạy đi.
Hai mắt của Thẩm An Nhiên càng ngày càng mơ hồ, trên mặt vô cùng lạnh lẽo.
Cô đã bị người thân nhất của chính mình phản bội
Cô đã không màng nguy hiểm tới cứu anh ta, dùng hết tiền còn lại ở trên người, vậy mà lại đổi lấy thất vọng và phản bội.
Thẩm An Nhiên cười một cách lạnh lùng, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn khóc nữa, cô che lại cái bụng đang quặn đau, thân thể càng ngày càng không còn sức.
Hiện giờ cô đã sa cơ lỡ vận, cô biết chính mình đêm nay khó thoát vận rủi.
Thẩm An Nhiên lấy khuỷu tay chống xuống bàn trà, thử ngồi dậy, thế nhưng làm thế nào cũng không thể đứng dậy, một lần rồi lại một lần xụi lơ trên mặt đất.
“Đừng giãy giụa nữa”
“Ông chủ Bằng… ông không sợ sẽ đắc tội Lê Đình Phong sao?”
“Lệ Đình Phong cũng có chút năng lực, chỉ mới mấy năm ngắn ngủi đã ngồi lên vị trí nhà giàu nhất ở Sài Gòn, nhưng cô đã từng nghe qua câu này chưa” Trần Hâm Bằng ngồi xuống bên cạnh cô, chân dài khoảnh lại với tư thái nhàn nhã: “Một con rồng mạnh sẽ không sợ những con rắn.
độc”
“Con người của tôi không thích ép buộc người khác, là do cô tự nguyện”
Cô tự nguyện lúc nào chứ? Thẩm An Nhiên nhìn giấy nợ cô vừa mới ký xong ở trên bàn trà, đại não hỗn loạn nhanh chóng hiện lên thứ gì đó, cô duỗi tay nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Đàn em đưa giấy nợ ở trên bàn trà đưa cho Trần Hâm Bằng, Trần Hâm Bằng nhìn thoáng qua, chữ viết cùng tinh tế, cánh môi anh ta ngập ngừng đọc lên một hàng chữ.
“Tự nguyện ở với người một đêm để trả nợ cho Thẩm An Phú, trên giấy nợ này đã viết rành mạch.”.