Hai lỗ tai của Thẩm An Nhiên vang lên ong ong, dạ dày bỗng nhiên run rẩy, cô rên lên đầy đau đớn nhưng không ai nghe thấy.
Yết hầu chuyển động có chút khó khăn, một bình rượu đã giảm xuống hai phần ba, Thẩm An Nhiên chậm lại, khóe môi đỏ tươi.
Mà ánh đèn màu tím ở đây cũng không rõ ràng, Thẩm An Phú ở gần cô nhất cũng chưa phát hiện, chỉ cho rằng đó là rượu vang đỏ.
Nhưng thật ra đó chính là máu của Thẩm An Nhiên, Thẩm An Nhiên bị đau đớn tra tấn khiến cho ý thức có chút rã rời, tay chân nhũn ra, buồn nôn hộc máu, thế nhưng khi đến môi lại bị cô ép xuống.
Cô cảm thấy may mắn do thứ mình uống là rượu vang đỏ, cho dù có hộc máu một cách chật vật cũng sẽ không bị người khác phát hiện ra.
Ở cái nơi này tuyệt đối không thể để bị coi thường được
Thẩm An Nhiên uống xong một chai rượu vang đỏ, ngoại trừ dạ dày quặn đau thì cũng không có gì khác thường, thế nhưng chỉ cần dạ dày quặn đau là đã có thể khiến cho cô đau đến mức chết đi sống lại.
Nụ cười giả tạo trên mặt cũng không duy trì nổi, Thẩm An Nhiên buông bình rượu ra, rút ra một cái khăn che miệng lại.
Sau một lúc lâu nghẹn giọng hỏi: “Đã được chưa?”
“Ký tên đi.”
Đàn em Trần Hâm Bằng đưa bút cho Thẩm An Nhiên, Thẩm An Nhiên run run rẩy rẩy nhận lấy, ngồi xổm xuống, một chai rượu không đủ để cô cảm thấy choáng váng, thế nhưng chữ ở trên giấy ghi như thế nào cô cũng không thấy rõ, giống như một đám đang nhảy loạn hết lên.
Sau khi run rẩy kí tên xong, bút trong tay “bụp” một tiếng rồi rơi xuống mặt đất, phản ứng của Thẩm An Nhiên trở nên chậm chạp, ánh mắt dõi theo dấu vết mà chiếc bút rơi xuống, cuối cùng nhìn thấy một đôi giày da sáng bóng.
“Cô Thẩm, cô có khỏe không?”
Lúc này ánh mắt của Thẩm An Nhiên đã khó có thể tập trung, cô rũ đầu xuống, cả người nhũn ra, không còn chút sức lực nào, qua một lúc lâu sau mới ngước mắt lên nhìn chai rượu vang màu đỏ rỗng ở trên bàn.
Cô đã bị hạ thuốc tê.
Khi tiến vào cô đã có phòng bị, thế nhưng rốt cuộc dù cô có giả vờ mạnh mẽ đến đâu cũng là một người phụ nữ tay không tấc sắt, bị người khác nhéo nhẹ một cái thôi cũng đã chết rồi.
Thế nhưng cô không ngờ đến đối phương lại vô sỉ đến mức độ hạ thuốc tê, mà chai rượu vang đỏ này, khi cô tiến vào nhân viên phục vụ mới mang lên, trong lúc cô quan sát xung quanh, bọn họ không thể nào hạ thuốc tê dưới mí mắt của cô được, vậy thì chỉ có thể nói…
Ngay từ đầu lúc, nhân viên phục vụ mang vào đã hạ thuốc rồi, cô bị tính kế, từ khi cô bước vào khán đài này đã rơi vào chiếc bẫy mà bọn họ tạo ra.
Phía sau có động tĩnh, Thẩm An Nhiên nằm xụi lơ trên mặt đất, xoay đầu chống tay trên bàn trà.
Thẩm An Phú mới vừa rồi còn nằm trên mặt đất, giờ đã được người khác cởi trói dây thừng ra rồi đứng lên, anh ta cúi đầu, ánh mắt nhìn khắp bốn phía nhưng không dám dừng lại ở trên người Thẩm An Nhiên dù chỉ một giây.
“Mày có thể đi rồi.”
Thẩm An Phú uất ức cong người: “Ông chủ Bằng, em gái của tôi cho các anh, vậy những khoản tiền tối thiểu đó…”
“Đã hết.” Trần Hâm Bằng ý nói với đàn em bên cạnh..