Bên ngoài phòng phẫu thuật, Lệ Đình Phong giống như đã cảm nhận được điều gì đó, trái tim quặn đau, cơn đau đột ngột khiến anh không thể không nghiêng mình về phía trước, tay phải nắm chặt lớp vải ở nơi trái tim ấn mạnh.
Anh nhíu mày nhìn cửa phòng phẫu thuật, cảm thấy có một thứ gì đó rất quan trọng đang rời xa mình.
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật được mở ra từ bên trong, y tá vội vàng bước ra, nhìn thấy Lê Đình Phong, cô ấy liền vội vã chạy lên hỏi: “Anh là người nhà của bệnh nhân đúng không? Bệnh nhân sắp không ổn rồi, cần anh ký thủ tục làm phẫu thuật và thông báo bệnh tình nguy kịch!”
Lê Đình Phong chỉ cảm thấy hai tai ù đi, không nghe rõ cái gì cả.
Anh nhíu chặt lông mày nhìn y tá trước mặt, cứng ngắc hỏi: “Cô nói Thẩm An Nhiên sắp không ổn rồi sao? Tại sao cô ấy lại sắp không ổn hả?”
Không phải chỉ ngâm một chút mưa, quỳ nửa tiếng đồng hồ, bốn ngày không ăn cơm, cùng lắm là… cơ thể suy nhược một chút nôn ra vài ngụm máu thôi sao…
Tại sao cô vừa vào trong đó đã có người nói với anh, Thẩm An Nhiên sắp không ổn rồi?
Y tá nhìn bộ dáng ngơ ngác của Lê Đình Phong, chắc hẳn anh vẫn không biết tình trạng sức khỏe của người bên trong, cô ấy giải thích đơn giản ngắn gọn: “Bệnh nhân bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, tình huống hiện tại rất nguy hiểm, phải có chữ ký đồng ý phẫu thuật của người nhà và cả thông báo..” Y tá nhìn hai mắt đỏ ngầu của người đàn ông, đột nhiên không biết nên tiếp tục nói thế nào.
Ung thư dạ dày? Giai đoạn cuối?
Làm sao có thể… Trước nay Thẩm An Nhiên chưa từng bị bệnh, cơ thể của cô vẫn luôn rất tốt, sao cô có thể bị loại bệnh này chứ?
Người phụ nữ như cô, không phải thường là kẻ xấu thì luôn sống lâu hơn người tốt sao? Vì sao bây giờ lại có người nói với anh, cô sắp chết rồi?
Chắc chắn anh đã nghe nhầm rồi, gặp ảo giác rồi nên mới như vậy.
Lê Đình Phong loạng choạng lùi lại một bước, đầu gối đập vào chiếc ghế phía sau, cơ thể anh chật vật ngã xuống.
Anh lại bắt đầu nhìn chằm chằm bàn tay của mình, rõ ràng đã lau sạch sẽ, nhưng anh cảm thấy vẫn có thật nhiều máu, chỗ nào cũng là mùi máu tanh, rửa thế nào cũng không sạch.
Tình trạng của bệnh nhân không thể chậm trễ, y tá lấy hai tờ thỏa thuận đưa đến trước mắt Lệ Đình Phong: “Anh gì ơi?”
Đôi mắt Lệ Đình Phong đỏ bừng tơ máu nhìn vào tờ thông báo bệnh nguy kịch trước mặt, một cơn đau nhói trong tim truyền đến từng ngóc ngách trong cơ thể, đến cả ngón tay cũng đau đến phát run.
Anh nhận lấy bút, nhìn từ thông báo bệnh nguy kịch, chữ nào anh cũng biết, nhưng sếp lại một chỗ lại đọc không hiểu.
Y tá thúc giục anh: “Anh ơi, anh mau ký đi.”
Tay anh vẫn luôn phát run, Lê Đình Phong đột ngột siết chặt nắm đấm nện vào bức tường phía sau, một tiếng rầm ngột ngạt vang lên.
Y tá bị dọa sợ, cô ta nhìn sang đó, trên tường xuất hiện một vết máu, có thể tưởng tượng anh đã dùng sức lực rất lớn.
Lệ Đình Phong hít sâu một hơi, đè xuống sự đau đớn nơi trái tim, cuối cùng cúi đầu ký tên mình lên đó.
“Cô ấy sẽ không sao chứ?”
Y tá lắc đầu: “Tình trạng của bệnh nhân rất nguy hiểm, bệnh viện khó có thể đảm bảo rằng cô ấy sẽ không sao… chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Lê Đình Phong đưa hai tập tài liệu trong tay cho cô ấy, nhìn bóng lưng y tá rời đi, anh lập tức mềm nhũn dựa vào chiếc ghế lạnh lẽo.
Trái tim dường như bị dao móc mất một mảnh, trở nên thật trống rỗng.
Cảm giác trống trải trước nay chưa từng có khiến anh không nhịn được nắm chặt lớp vải đó, cúi người về phía trước.
Trước nay anh chưa từng nghĩ rằng sẽ xuất hiện cảnh tượng như thế này.
Thẩm An Nhiên ở bên trong không rõ sống chết, bác sĩ y tá cố gắng cứu sống, còn anh lại chẳng giúp được chuyện gì.
Thẩm An Nhiên đã ở bên cạnh anh bốn năm, vẫn luôn là sự tồn tại không quan trọng với anh, anh không yêu cô, sẽ không để ý cảm nhận của cô thế nào, càng không để ý sự sống chết của cô.
Nhưng khi Thẩm An Nhiên thực sự có khả năng sẽ không tỉnh lại nữa, anh lại sợ đến lạnh cả người.
Cảm giác ấy giống như có thứ gì đó rất quan trọng đang rời xa mình.
Ánh mắt Lệ Đình Phong ngẩn ra, tầm mắt mơ hồ, anh đưa tay lên xoa xoa, lúc này mới phát hiện vành mắt đã ướt.
Đột nhiên anh nghĩ về sáu năm trước, cảnh tượng lần đầu gặp Thẩm An Nhiên, cô mặc chiếc váy dài màu đỏ, tóc dài đến eo, nở một nụ cười nhẹ khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Cô cầm một xâu mứt quả đi tới trước mặt anh: “Lệ Đình Phong, đã lâu không gặp” Bên trong đôi mắt trong veo tràn ngập ánh sáng.
Bắt đầu từ khi nào, trong mắt cô đã không còn thứ ánh sáng đó?
Lê Đình Phong lấy một bao thuốc từ trong túi ra, vừa rút ra một điếu thuốc, còn chưa kịp châm lửa, nhân viên quét dọn đi qua chỉ vào tấm biển trên tường nhắc nhở anh: “Anh gì ơi, bệnh viện cấm hút thuốc!”
Anh chỉ có thể cất vào, bàn tay nắm chặt bao thuốc vẫn luôn run lên, ngẩng đầu nhìn chiếc đèn đỏ trên phòng phẫu thuật, trái tim lại co giật vài cái nữa, so với lúc nãy còn khó chịu hơn.
Y tá đi mời Tần Minh, chẳng mấy chốc Tân Minh đã vội vàng đến, nhìn thấy Lê Đình Phong ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, sắc mặt anh ta hơi sững lại: Tại sao Lê Đình Phong lại xuất hiện ở chỗ này?
“Tại sao cậu lại ở đây? An Nhiên đâu?” Một linh cảm xấu dâng lên trong lòng anh ta.
Lê Đình Phong ngẩng đầu, ánh mắt có hơi trống rỗng: “Cô ấy ở bên trong.”
Vậy nên bệnh nhân cần anh ta tới làm phẫu thuật cứu sống, chính là Thẩm An Nhiên sao?
Sắc mặt Tần Minh thay đổi nhanh chóng, vốn dĩ sắc mặt có hơi ngưng trọng lại càng thêm lo lắng.
Anh ta không dám chậm trễ một giây phút nào nhanh chóng đi vào phòng phẫu thuật.
Câu hỏi của Lê Đình Phong vang lên sau lưng: “Tần Minh, có phải cậu đã biết Thẩm An Nhiên bị ung thư giai đoạn cuối từ lâu rồi hay không?”
Quan hệ của Thẩm An Nhiên và Tần Minh rất tốt, từ nhỏ hai người đã cùng nhau lớn lên, Thẩm An Nhiên bị bệnh, thân làm bác sĩ, Tần Minh không thể không biết một chút gì.
Tần Minh không trả lời anh, chỉ là lúc đóng cửa lạnh lùng liếc anh một cái.
Cái nhìn ấy khiến Lệ Đình Phong cảm thấy lòng mình thật đau đớn.
Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy thứ mình đang hít thở không phải là không khí, mà là hàng ngàn vạn cây kim đang xuyên thủng trái tim mình.
Lần đầu anh cảm nhận được cái gì gọi là tim như bị dao cắt.
Cửa phòng phẫu thuật lại khép lại vào nhau, trước mắt Lệ Đình Phong tối sầm, suýt nữa đứng không vững, anh túm chặt lớp áo trước lồng ngực, trong miệng truyền tới mùi máu tanh.
Tiếng mưa bên ngoài tí tách không ngừng, khi cảm xúc sôi sục dần dần lắng xuống, chỉ cảm thấy máu toàn thân như đông cứng lại, cùng với những giọt mưa bên ngoài rơi xuống mặt đất vỡ nát.