Tổng Á Đông.
Cô dùng sức xiết chặt chiếc điện thoại như đang đấu tranh tư tưởng, ngay khi tiếng chuông sắp kết thúc thì cô mới bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói chế nhạo của người đàn ông: “Tôi còn nghĩ rằng em không nhận điện thoại của tôi.”
“Nếu tôi không nhận thì anh sẽ làm thế nào?”
Tổng Á Đông dừng một chút, cười nói: “Thì tôi đây lại tiếp tục gọi nữa.”
Hạ Minh Nguyệt hít sâu một hơi: “Anh là đang uy hiếp tôi?”
“Minh Nguyệt, tôi yêu em như vậy làm sao dám uy hiếp em, tôi nhớ em rồi, chúng ta gặp nhau chỗ cũ.”
Hạ Minh Nguyệt không nói gì, bên kia điện thoại như đang tự nói: “Rời đi đã bốn năm, khách sạn này.
vẫn còn giống như trước đây, Minh Nguyệt tối nay sáu giờ tôi muốn gặp mặt em.”
Hạ Minh Nguyệt cắn chặt răng, sau một lúc lâu mới từ trong cổ họng nói ra một tiếng “Được”
Đối phương hài lòng kết thúc cuộc trò chuyện.
Hạ Minh Nguyệt nắm chặt điện thoại đứng dậy, lên lầu thay bộ quần áo trên người, trang điểm lại gương mặt một chút, nhưng bất luận cô làm như thế nào cũng không che giấu được hốc mắt đỏ sau khi khóc.
Hạ Minh Nguyệt tức giận vô cùng, nghĩ đến Thẩm An Nhiên cùng Lê Đình Phong hai người giờ phút này đang ân ái, còn cô ta lại phải đi đối phó với người đàn ông cặn bã Tống Á Đông kia.
Khác biệt to lớn làm cho tâm trạng cô ta càng thêm khó chịu, cô nắm chặt chiếc lược trong tay, dấu răng lược hằn vào lòng bàn tay, dày đặt những vết đỏ, nhưng cô ta lại không hề cảm thấy đau đớn.
Thẩm An Nhiên, tôi muốn có chết! Muốn cô chết! Muốn cô chết!
Thím Vương đang ở dưới lầu chuẩn bị bữa tối, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng động nên bà quay đầu nhìn lại, Hạ Minh Nguyệt mang theo chiếc túi trong tay còn dính mực, bộ dáng như muốn đi ra bên ngoài.
“Cô Hạ, cô lại muốn đi ra ngoài sao?”
“Ừm, buổi tối không trở lại” Hạ Minh Nguyệt thay giày cao gót, suy nghĩ gì đó: “Nhớ kỹ quản tốt cái miệng của bà, đừng để cho Đình Phong biết tôi đi ra ngoài.”
Thím Vương rõ ràng cảm giác được sự lạnh lẽo phát ra từ phía sau chiếc kính râm, bà nhanh chóng gật đầu, sau khi nhìn thấy Hạ Minh Nguyệt ngồi trên xe rời đi, bà vuốt bên mặt vẫn còn sưng đau, âm thầm lắc đầu.
Hạ Minh Nguyệt đến đúng giờ giao hẹn, chỗ cũ mà Tống Á Đông nói chính là nơi mà bốn năm trước bọn họ thường hẹn hò.
Nơi này cũng giống như quán bar, nam nữ có quan hệ không đơn thuần, uống rượu xong phát sinh việc gì đó là chuyện bình thường, cô ta cùng Tống Á Đông lần đầu tiên gặp mặt chính là đã xảy ra loại ngoài ý muốn này.
Từ đó về sau người đàn ông này liền dây dưa không ngớt với cô ta, còn nói cái gì mà yêu cô, ánh mắt của Hạ Minh Nguyệt lộ ra tia khinh miệt, nếu trên người cô không có tiền anh ta sẽ yêu cô sao?.
Truyện Cung Đấu
Hạ Minh Nguyệt nhìn thấy số phòng từ trong tin nhắn điện thoại, đi thang máy lên tầng năm, một lần.
xác định chính xác dãy số phòng sau đó mới gõ cửa.
Đợi vài giây, bên trong cửa truyền đến tiếng động, từ phía trong “Răng rắc” một tiếng.
Tổng Á Đông vừa mới tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn, cửa phòng tắm vẫn còn đang mở, khí nông bốc lên, Hạ Minh Nguyệt có thể ngửi được một mùi sữa tắm thoang thoảng.
Diện mạo Tống Á Đông không tồi, mái tóc màu vàng, lỗ tai trai có đeo khuyên tai, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, cả gương mặt có thể dùng từ đẹp trai vô lại để miêu tả.
Toàn thân như phát ra cảm giác không đứng đắn, người như vậy đem đi so sánh với Lệ Đình Phong, đúng là khác nhau một trời một vực..