Muốn nói tốt ở chỗ nào thì Chu Thần Phù cũng không nói ra được, nhưng cô ấy có thể cảm giác được người đàn ông trước mắt này thích Thẩm An Nhiên, may là hôm qua Chu Thần Phù đã thấy hot search mới nhất trên mạng.
“Không phải hôm qua ngài đã đấu giá một hòn đảo để xây công viên trò chơi cho bà chủ hay sao ạ? Một nghìn năm trăm sáu mươi tỉ, ngay cả con số này cũng có ý nghĩa là yêu cô ấy rồi, hơn nữa vừa nhìn bà chủ đã thấy chính là một người thích đi công viên trò chơi…” Chu Thần Phù vắt hết óc ra để nói một đống lời.
Lời nói của Chu Thần Phù chắc chắn là lời thật lòng, khi cô ấy nhìn thấy tin tức trên hot search thì quả thực hâm mộ không chịu được, nếu có một
người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa có tiền chi hơn năm trăm triệu ra để xây một công viên trò chơi cho mình thì quả thực cô ấy sẽ hạnh phúc tới nỗi phát ngất luôn.
Cho nên, Lê Đình Phong đối xử với Thẩm An Nhiên thật sự tốt, ít nhất không giống mấy người đàn ông chỉ biết nói mà không biết hành động.
Lê Đình Phong nghe lời an ủi của Chu Thần Phù xong thì biểu cảm tối tăm mới được nới lỏng ra.
Tới công ty gặp phải Triệu Việt, anh cũng hỏi một vấn đề tương tự.
“Cậu nói xem tôi đối xử với Thẩm An Nhiên có tốt hay không?”
Vấn đề này khiến Triệu Việt bị ngây ngốc, trong đầu anh ta hiện ra đủ các loại hình ảnh, thử suy nghĩ theo mặt tích cực nhưng trong đầu anh ta lại tràn đầy hình ảnh gương mặt Thẩm An Nhiên suy yếu trắng bệch, nói thật, anh ta thật sự không nhìn ra Lệ Đình Phong đối xử tốt với Thẩm An Nhiên ở chỗ nào, có cần nói thật ra hay không nhỉ?
Anh ta liếc mắt nhìn Lê Đình Phong một cách cẩn thận, biểu cảm của Lệ Đình Phong cũng giống như tim của anh ta vậy, khiến người ta cân nhắc mãi không ra.
Lệ Đình Phong đợi trong chốc lát cũng không chờ được đáp án, có chút không kiên nhẫn: “Như thế nào, vấn đề này rất khó trả lời như vậy sao?”
Triệu Việt nhanh chóng lắc đầu, để giúp mình không bị đuổi việc nên anh ta chỉ có thể che đậy lương tâm của mình mà hoảng hốt nói: “Ngài đối xử với cô Nhiên rất không tồi”.
Lệ Đình Phong ngồi ở ghế ông chủ, thân mình ngửa ra sau dựa vào ghế mềm mại, anh mặc áo sơ mi, tay áo xắn lên một đoạn, lộ ta cánh tay cường tráng.
Anh mở ngăn kéo lấy bao thuốc lá ra, ngậm một điếu vào miệng rồi hỏi:
“Vậy cậu nói xem tôi đã làm những gì không tồi với cô ấy?”
Tâm tư của Triệu Việt có chút lay động hơn Chu Thần Phù, anh ta trợn mắt nói dối không cần suy nghĩ: “Ngài đã giúp cô Nhiên chôn cất cho bố cô ấy, còn nữa, những gì ngài nói với phóng viên ngày hôm qua ngay cả một người đàn ông như tôi nghe xong cũng thấy cảm động, ngài còn tin tưởng cô ấy như vậy, giao một hạng mục lớn như đảo Phương Văn cho cô ấy xử lý nữa”
Tay Lệ Đình Phong kẹp kẹp điếu thuốc để trên tay vịn ghế, câu được câu không, tàn thuốc rơi xuống mặt đất theo độ cháy của điếu thuốc, Lệ Đình Phong lầm bầm lầu bầu: “Vậy vì sao cô ấy lại lạnh nhạt với tôi như vậy chứ? Cô ấy hận tôi sao?”
Triệu Việt: “…” Anh ta gãi gãi đầu, vắt hết não không biết nên nói cái gì cho tốt.
Qua một lúc lâu sau, rốt cuộc anh ta mới nghĩ được một câu an ủi nói: “Tổng giám đốc Lệ, người phụ nữ này này chính là nước, anh phải thuận theo cô ấy, khi anh dỗ cô ấy thì không cần đem suy nghĩ của mình áp đặt lên người cô ấy nữa, có một số việc khi cô ấy đã quen với anh rồi thì cô ấy sẽ không rời khỏi anh được nữa, lúc đó mới biết là anh tốt”
Lệ Đình Phong nhướng mày, liếc anh ta một cái: “Hiểu như vậy, cậu đã từng yêu đương rồi sao?”
Triệu Việt có chút ngượng ngùng: “Chả lẽ không được có cơ hội nói ra sao ạ?”
“Lý luận suông” Lệ Đình Phong cười nhạo một tiếng: “Chỉnh sửa lại tư liệu về đảo Phương Văn rồi đưa cho Thẩm An Nhiên đi, đợi chút nữa khi cô Lấy tới công ty thì cậu liền đi theo cô ấy”
“Về sau tôi sẽ trở thành trợ lý của cô ấy sao ạ?”
“Có ý kiến gì sao?”
“Không có không có.” Triệu Việt vội lắc đầu, không chỉ không có ý kiến mà còn rất vừa lòng, Thẩm An Nhiên dễ ở chung hơn Lê Đình Phong nhiều.
“Giúp cô ấy, đừng để cô ấy bị mệt”
“Chắc chắn rồi ạ” Triệu Việt nở nụ cười lấy lòng: “Tổng giám đốc Lệ đúng thật là rất săn sóc cho cô Nhiên mà”
Lệ Đình Phong dập tắt điếu thuốc..