Đôi mắt đen nhánh của Lê Đình Phong trở nên sâu thẳm trong bóng đêm, anh híp híp mắt nhìn chằm chằm động tác của Thẩm An Nhiên, tay chống xuống giường dùng sức siết chặt, khăn trải giường trở nên nhăn nhúm.
Cô sợ việc mang thai con của anh tới mức vậy sao, rõ ràng anh đã dùng biện pháp tránh thai rồi nhưng cô vẫn không yên tâm, cho dù đã định ngủ rồi cũng phải rời giường để uống thuốc.
Ánh mắt Lệ Đình Phong giữ kín như bưng, giờ phút này anh như một con sói đang ẩn nấp ở trong trong bóng đêm, đôi mắt mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ, Thẩm An Nhiên đã quen với ánh mắt như vậy của anh, nhưng bị anh nhìn chằm chằm một lúc lâu như vậy thì vẫn cảm thấy sợ hãi.
Thẩm An Nhiên dùng sức nắm chặt cái cốc ở trong tay, đấu tranh tư tưởng rất nhiều rồi mới buông cốc đi đến bên mép giường.
Còn chưa đến giường Lê Đình Phong đã dùng bàn tay nắm lấy cổ tay của cô, sức của anh rất lớn, tay Thẩm An Nhiên bị anh nắm như vậy thì không thể nào tránh thoát nổi.
“Về sau đừng uống thuốc tránh thai nữa.” Giọng nói của Lê Đình Phong lại dịu dàng một cách khác thường ở trong đêm đen.
“Vậy anh có thể bảo đảm việc anh sẽ không chạm vào em sao?” Thẩm An Nhiên hỏi.
Lê Đình Phong hơi hơi thu cánh tay mạnh mẽ đưa Thẩm An Nhiên lên giường: “Anh nói sẽ không để em dính thai, uống thuốc này nhiều sẽ không tốt cho cơ thể của em” Anh từng nghe nói qua uống nhiều thuốc đó sẽ khiến
mất cân bằng nội tiết tố rồi ảnh hưởng tới tử cung, tử cung của cô vốn đã yếu và không dễ mang thai rồi, nếu cô lại uống thuốc nữa thì chỉ sợ cả đời này cũng không thể có con được.
Thẩm An Nhiên cười nhạo một tiếng, nói: “Đương nhiên tôi biết uống nhiều thuốc thì sẽ không tốt, nhưng tổn thương mà việc này mang lại thì tính là gì so với việc sinh non chứ?”
Tay Lê Đình Phong đang túm lấy cô bỗng nhiên buông lỏng ra, ánh mắt tối tăm mà nhìn mặt cô.
Thẩm An Nhiên buông tầm mắt xuống bò lên trên giường, lúc này cô mới đi ra ngoài trong chốc lát mà cơ thể đã trở nên lạnh như băng, tạo thành sự đối lập với cơ thể nóng bỏng của Lê Đình Phong.
Thẩm An Nhiên cuộn tròn ở trong chăn, ách giọng nói ậm ừ nói: “Lệ Đình Phong, có phải anh cực kỳ thích việc ép buộc người khác hay không? Trước kia lúc tôi thích anh, một lòng chỉ nghĩ đến việc mang thai con của anh nhưng anh không muốn, hiện tại khi tôi không nghĩ tới nữa rồi thì anh lại muốn ép tôi”
Thẩm An Nhiên bỗng nhiên cảm thấy mê mang, cô nhắm mắt lại: “Có phải kiếp trước tôi thiếu nợ anh hay không mà đời này anh mới hận tôi như vậy, đến nỗi muốn đạp hư tôi?”.
“Anh không hận em”
“Gạt người”
Thật sự, Thẩm An Nhiên, anh không hận em, nếu anh là người giống như trong lời cô nói thì anh sẽ không để cô ở bên cạnh mình, sẽ không màng ngày đêm mà ở bệnh viện để chăm sóc cô, lại càng không yên tâm khi thấy cô uống thuốc tránh thai đến nỗi đêm không thể ngủ.
Trong nội tâm dường như có một kẻ xấu xa nào đó đang thúc giục anh tới nỗi khát khô cả cổ từng giây từng phút, muốn anh cướp lấy cái gì đó từ trên người Thẩm An Nhiên.
Anh muốn Thẩm An Nhiên mang thai đứa trẻ của anh, không rời khỏi anh.
nữa, anh còn muốn cả trái tim của cô.
Anh tham lam như vậy đấy, chỉ hận không thể nuốt người ở trước mặt vào trong bụng, khắc sâu vào trong xương cốt.
Anh muốn cả cơ thể và linh hồn của Thẩm An Nhiên, muốn thấy cô tự do, muốn thấy cô cười, muốn trong cặp mắt sáng ngời kia của cô có bóng dáng của Lê Đình Phong anh.
Mấy thứ này… Anh đều đã từng có được, nhưng hiện tại anh đã đánh mất nó rồi.
Thật ra mấy thứ này cũng không đáng tiền như thế, nhưng vì sao anh lại luyến tiếc đến vậy chứ?
Lệ Đình Phong không ngủ cả một đêm, trời hơi sáng là anh liền đứng dậy, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh dậy không phải là rửa mặt thay quần áo mà là đứng ở ban công mở cửa sổ ra hút thuốc.
Trên gạt tàn đã chất đầy tàn thuốc lá, lúc xuống lầu anh gặp phải Chu Thần Phù, anh bỗng nhiên gọi cô ấy lại hỏi: “Cô nói xem tôi đối xử với Thẩm An Nhiên có tốt hay không?”
Chu Thần Phù ngẩn ra, tốt sao? Lúc trước cô ấy cũng đã từng nghĩ là tốt, nhưng sau khi nghe những lời Thẩm An Nhiên nói xong thì cô ấy cũng không quá chắc nữa.
Chu Thần Phù nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Lệ Đình Phong, trong lòng lặp bộp một chút, nở nụ cười tươi đẹp lên: “Ngài đối xử với bà chủ đặc biệt tốt!”
Lệ Đình Phong như suy tư gì hỏi: “Tốt ở chỗ nào?.