Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 151






Nghĩ đến hôm nay ở nhà hàng, Thẩm An Nhiên thổ lộ với anh rằng cô hối hận vì gặp anh mà ép anh phải cưới cô, lòng anh như thắt lại Nếu như bọn họ không kết hôn, thì hiện tại đoán chừng anh sẽ ở bên Hạ Minh Nguyệt, mà Thẩm An Nhiên cũng sẽ ở trên giường của người đàn ông khác.

Nếu như bọn họ không kết hôn, có lẽ anh và Thẩm An Nhiên gặp mặt lần đầu sẽ trở thành đối tác hợp tác rất tốt, dù sao cô cũng ưu tú như vậy.

Thế nhưng mà không có nếu như, bọn họ đã kết hôn, còn cô vĩnh viễn cũng sẽ là của anh.


Cảm giác say rượu càng mạnh, Lệ Đình Phong đè đầu Thẩm An Nhiên xuống cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Ở bên trong phòng ngủ rất yên tĩnh, tần suất thở gấp đều đặn vô cùng rõ ràng, âm thanh của môi lưỡi quấn quýt dây dưa khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.

Thẩm An Nhiên bị hôn đến tỉnh lại, bất tri bất giác nhớ tới, Lệ Đình Phong sau khi uống say còn có một điểm rất quan trọng chính là một khi say rượu, anh liền trở nên giống như sói đói, đè cô lên giường và bắt nạt theo nhiều kiểu Cơn say phát tác, Lệ Đình Phong có chút không khống chế được hành động của chính mình, phần môi mềm mại lại khiến cho anh dư vị vô cùng, sau đó dứt khoát đem cả người cô áp dưới thân thể, cánh tay gối lên phía sau cổ của cô.

Thẩm An Nhiên biết rõ, trong việc này cô không phải là đối thủ của Lệ Đình Phong, có trốn cũng trốn không thoát nên dứt khoát đẩy mạnh lông ngực rắn chắc của anh ra.

“Dùng biện pháp, em không muốn uống thuốc tránh thai.”
Thẩm An Nhiên mở mắt ra nhìn ánh đèn màu cam trên trần nhà, một vài suy nghĩ dần hiện lên trong bộ não mờ ảo của cô
Cô không thể cự tuyệt Lệ Đình Phong, thứ nhất là do thể lực của cô không thể chống lại anh, thứ hai là lo lắng khiến cho anh không khoái liền đòi lại công việc của mình.

Cẩn thận ngẫm lại, bây giờ cô giống như đang đi cửa sau để làm việc.


Thẩm An Nhiên đẩy lồng ngực rắn chắc mạnh mẽ của người đàn ông: “Em không muốn uống thuốc”
Lệ Đình Phong đè lên mái tóc dài của cô, bộ não say sưa trở nên tỉnh táo một chút: “Em cứ như vậy không muốn mang thai con của anh sao?”
Thẩm An Nhiên quay đầu đi, tránh né đôi môi nóng bỏng của anh: “Biết rõ còn cố hỏi” Sinh con cho đôi câu nam nữ bọn họ nuôi dưỡng, trừ khi trong đầu cô toàn phần mới đồng ý, cũng không biết Lệ Đình Phong lấy đâu ra tự tin mà hỏi cô như vậy.

Thân thể Thẩm An Nhiên còn chưa chăm sóc tốt, hiện tại căn bản không có khả năng để cho cô mang thai, chỉ là khi nghe thấy Thẩm An Nhiên không có chút đắn đo nào mà nói ra khiến trong lòng anh như muốn tan nát vậy.

Thiên đường và địa ngục vẻn vẹn chỉ cách nhau một đường mỏng manh, đại não của Thẩm An Nhiên trong nháy mắt trống rỗng, chỉ cảm thấy trước mắt là một màu trắng xóa.

Nước mắt rơi lã chã trên ga trải giường, một vòng nước nhỏ ngất đi, gân xanh nổi lên trên chiếc cổ thon dài trắng nõn.

Đôi mắt của Lê Đình Phong sâu thẳm, giống như một ma cà rồng, anh ta đưa tay chạm vào mạch máu đang đập trên cổ Thẩm An Nhiên, rồi từ từ di chuyển đổi môi của mình về phía đó.

Thể lực của phụ nữ gần như không thể sánh bằng đàn ông, chứ nói chi là đối phương còn bị bệnh, Thẩm An Nhiên từ từ nhắm hai mắt đắm chìm trong cơn choáng váng rất lâu cũng không hồi phục lại tinh thần.


Thẩm An Nhiên mệt mỏi như bãi bùn và thậm chí không thể trở mình, mà Lệ Đình Phong lại giống như người không có việc gì mà ôm cô vào trong ngực, thỉnh thoảng lại hôn lên trán của cô.

Sự chênh lệch về thể chất giữa nam và nữ quá lớn, sau khi bình tĩnh lại một chút, Thẩm An Nhiên chui vào chăn bông tìm một vị trí thoải mái rồi nhắm mắt lại.

Lệ Đình Phong nhìn mấy sợi tóc mất trật tự của cô, mí mắt phấn hồng, biểu cảm của anh đặc biệt trìu mến, bất giác mềm lòng, anh vòng tay ôm lấy cơ thể mềm mại của người phụ nữ, như dỗ con nít thấp giọng gọi một tiếng: “Nhiên à.”
Thẩm An Nhiên không có trả lời anh.

Anh cười một mình, như một kẻ điên dại, như thể đã nhận được một món đồ chơi yêu quý, và hôn lên đỉnh đầu cô bằng đôi môi của mình.

Trên người Thẩm An Nhiên kèm theo một mùi thơm, lưu lại ở trong mũi anh rồi quanh quẩn ở trong lòng anh..